Đột nhiên có một nam nhân lạ mặt chạy nhanh như gió chạy qua cứu cô. Hắn ta kéo cổ tay của cô rồi chạy thật nhanh vào bên trong rừng.
Hạ Tâm sau khi đánh đuổi bọn thổ phỉ đi, nàng mới phát hiện rằng tiểu thư đã không còn ở đây. Lúc nãy khi liếc qua, nàng có thấy một ai đó chạy qua rất nhanh. Không lẽ là người đó??
Hạ Tâm vô cùng lo lắng. Nếu bây giờ mà để lạc mất tiểu thư, làm sao mà nàng ăn nói với lão gia. Nhiệm vụ chỉ là bảo vệ tiểu thư mà cũng không xong vậy nàng có thể làm được gì nữa!
Hạ Tâm quay ngang quay dọc để quan sát, nàng hô to gọi:"Tiểu thư...tiểu thư...cô ở đâu? Tiểu thư....tiểu thư......tiểu thư.....!"
Còn về Nghiên Dương, nam nhân lạ mặt đó dẫn cô chạy rất xa. Đến lúc gần đó không có ai nữa, hắn mới dừng lại. Hai người đều thở dốc vì mệt mỏi.
Nghiên Dương vuốt vuốt ngực, mặt cô cúi xuống, cô nói:"Tạ ơn ngươi đã cứu ta! Ta sẽ đền đáp cho ngươi. Coi như là ta nợ ngươi một ân tình đi!"
Nam
nhân đó nói:"Không sao! Là lúc nãy ta đụng trúng nàng. Bây giờ coi như ta xin lỗi nàng đi!"
Nam nhân đó có giọng nói thật hay thật ấm áp. Nghiên Dương ngước mặt lên nhìn hắn ta, không ngờ hắn ta thật đẹp trai, da thì trắng.
Nam nhân đó cũng nhìn Nghiên Dương. Hắn ngơ người mất vài giây. Hình như tim hắn đang đập rất nhanh, đang loạn nhịp mất rồi.
Nghiên Dương thấy hắn ngơ người ra, cô mới đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn. Cô nói:"Này...ngươi làm sao vậy?"
"À không. Cho ta hỏi tên của nàng là gì? Để tiện gọi."
"Gọi ta là Nghiên Dương đi!"
"Nghiên Dương? Trần Nghiên Dương? Nữ nhi của Trần Quốc công Thiên Kỳ sao?"
"Đúng vậy! Ta nổi tiếng đến vậy sao?"
"Có nghe qua thôi! Bây giờ ta có việc phải đi! Ở đây, nàng chỉ cần tìm cái cây có cột dây màu vàng rồi đi theo nó ra ngoài là được. Con đường này rất an toàn. Là ta đã đánh dấu đó! Ta đi trước đây!"