Một tuần trôi qua trong yên bình.
Vân không hề làm phiền Lam nữa kể từ lần đó, và cô có thể yên tâm mà làm nốt công việc của mình.
Nhưng, có một điều khiến cô không vui đó là chủ nhật tuần vừa rồi Ngọc không hề đưa Lam Anh đến gặp cô, gọi điện thì anh bảo con bé muốn ở nhà cùng Vân.
Dù thấy vô lý, bởi Lam Anh bám mẹ vô cùng, làm gì có chuyện con bé có thể bỏ qua cơ hội được đi chơi cùng cô chứ, nhưng Lam vẫn không thể làm gì ngoài im lặng.
Cô sợ nếu làm căng quá anh sẽ đổi ý mất.
Đang ngồi ngẩn ngơ, có ai đó gõ gõ lên bàn.
Lam giật mình nhìn lên, suýt chút ngã nhào khi thấy Tâm.
Chẳng biết chị đứng đó nhìn mình từ bao giờ nữa.
- Theo chị đi họp! - Tâm thản nhiên bỏ lại một câu lệnh rồi quay lưng rời đi.
Lam ngớ ra, vội vã đứng dậy hỏi với theo.
- Họp gì chị?
- Họp bộ phận! - Tâm hơi quay đầu lại, đáp.
- Không thích sao?
- Không phải ạ! - Lam chộp nhanh một cuốn sổ và chiếc bút, mau chóng đuổi theo cho kịp bước chân của Tâm.
Đây là lần đầu tiên Lam được tham gia cuộc họp mang tính chuyên nghiệp như thế này.
Ngồi trong phòng riêng biệt, xung quanh toàn những người cấp cao, ai ai cũng bình tĩnh, có lẽ chỉ có mình Lam là không ngồi yên được.
Bởi cô có cảm giác có một áp lực nào đó đang đè lên người mình.
Mọi người không nói chuyện quá to, họ chụm đầu vào thì thầm với nhau gì đấy.
Hoặc, có một số người thích yên tĩnh, họ sẽ chỉ tập trung vào tập tài liệu trước mặt mình, cứ như đang rà soát lại lần nữa công việc trước khi chốt phương án cuối cùng.
Ngồi bên Tâm, đến cả thở mạnh mà Lam cũng không dám, cả người căng cứng, hai tay không hiểu sao cứ run rẩy.
Ngược lại, Tâm bình tĩnh vô cùng, chị còn vô tư mở nắp chai nước rồi dốc lên uống một ngụm.
Lam nhìn mà thầm giật mình, bởi cô nghĩ thường thì nên để người đứng đầu uống cho có trước có sau chứ?
Cửa mở ra lần nữa, bỗng Tâm đứng dậy, mọi người cũng sột soạt đứng theo.
Lam luống cuống, còn chưa kịp hiểu thì Tâm đã hơi nghiêng đầu qua nói nhỏ với cô.
- Giám đốc đến.
- Dạ.
- Lam đáp khẽ, cúi thấp đầu.
Người nọ kéo ghế, ngồi xuống, rồi ai nấy cũng ngồi lại vị trí của mình.
Lam mở sổ, cố gắng tập trung tinh thần.
Chẳng hiểu sao giám đốc cứ im lặng mãi mà không chịu cất tiếng, Lam không nhịn nổi nữa bèn tò mò liếc về phía chính diện kia, để rồi, cô trợn tròn mắt, tự bịt miệng lại để ngăn tiếng hét thất thố suýt chút thì thoát ra khỏi cổ họng.
Ai kia? Ai mà nhìn quen thế? Đặc biệt là cặp kính không gọng trông quê mùa nhưng lại không kiến chủ thể của nó giảm đi phong độ.
Rốt cuộc người kia là ai? Có đúng là người cô quen không?
Sao anh lại ở đây? Sao anh lại ngồi ở đó?
Khánh cũng nhìn Lam, nhìn thẳng vào mắt Lam, nhưng khuôn mặt hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí là xa lạ, cứ như đó chỉ là ánh nhìn hiếu kì vì bây giờ trong phòng có thêm một người lạ mặt, chứ không phải là gặp đúng người quen vậy.
Rồi sau đó, anh dời mắt, nhìn lướt qua mọi người, cất tiếng.
- Trước hết thông báo tình hình kinh doanh tháng vừa qua đi.
- Giọng nói cất lên, trầm ổn và uy quyền biết bao.
Đến mức khiến Lam cứ cảm thấy xa lạ vô cùng.
Cô...hoàn toàn không biết anh lại có một mặt như thế.
Xong phần báo cáo là đến lượt kế hoạch kinh doanh của tổ maketing.
Cô trưởng phòng có thân hình thật gợi cảm, mỉm cười hết sức tự tin, hất tóc đứng dậy trình bày kế hoạch của mình bằng bản thuyết trình có trình chiếu bằng phần mềm PowerPoint, hình ảnh sống động, bố trí chuyên nghiệp, lời nói đậm sức thuyết phục.
Lam tròn mắt nghe như nuốt từng câu chữ, lâu dần cũng chẳng thèm để ý đến Khánh như lúc ban đầu nữa.
Nhưng trái lại, hôm nay Khánh lại hoàn toàn mất tập trung.
Bề ngoài vẫn tỏ ra nghiêm nghị và khó tính, song trong lòng anh lại gào thét không ngừng.
Anh không thể ngờ đến việc cô sẽ xuất hiện ở đây, và hai người sẽ gặp nhau trong tình cảnh này.
Rồi anh sẽ phải giải thích thế nào khi cô hỏi đến đây? Liệu cô có biết cô vào đây làm là do có anh can thiệp hay không? Suốt cả buổi, Khánh nghe câu được câu mất, mắt cứ nơm nớp liếc về phía Lam với tần suất không nhỏ.
Ngồi bên cạnh, trợ lý Sơn thu hết mọi biểu cảm của sếp mình.
Ừm, sếp vẫn bình tĩnh chuyên nghiệp như cũ, chỉ là hôm nay nhìn ai đó hơi nhiều thì phải? Đánh mắt về phía trưởng phòng thiết kế, rồi lại quay về nhìn sếp mình, tròng mắt Sơn khẽ đảo, không dưng nở một nụ cười hết sức quái dị.
- Cho nên, trong kì tiếp theo chúng ta sẽ chuyển sang phong cách sang trọng thay vì kiểu đơn giản như trước đây.
- Trưởng phòng maketing kết thúc bài thuyết trình bằng một câu kết thúc, dáng vẻ vẫn tự tin như cũ.
Cô bật đèn, rồi trở về chỗ của mình.
Lam còn đang vừa khoanh dòng "sang trọng" trong cuốn sổ vừa suy nghĩ về những gì trưởng phòng maketing nói, đột nhiên, ở bên cạnh, Tâm phản bác ngay không có chút kiêng dè, trái lại còn cực kì quả quyết.
- Tôi phản đối! - Tâm đứng lên, chống hai tay xuống bàn, nhìn mọi người.
- Công ty chúng ta lâu nay luôn theo chiều hướng tối giản hiện đại, bởi đại đa số người tiêu dùng chuộng phong cách này.
Vì sao phải thay đổi trong khi có quá ít người có nhu cầu sử dụng một bộ đồ cao cấp hơn?
- Em làm thiết kế, công việc của em chỉ có mỗi thiết kế.
Em làm sao có thể khẳng định lượng người sử dụng chính xác như em nghĩ? - Trưởng phòng Maketing cũng đứng dậy.
- Còn tổ bên chị thì khác.
Bên chị nghiên cứu về khách hàng, bên chị biết làm thế nào có thể bán được sản phẩm.
- Nếu là chị, chị sẽ bỏ ra một số tiền gấp mười lần để mua một bộ bàn ghế chỉ thay đổi hình dáng bên ngoài, hay là lựa chọn một bộ có thiết kế đơn giản hơn mà có cùng chất lượng?
- Ai nói em chất lượng vẫn như cũ? Chúng ta sẽ dùng nguyên liệu cao cấp hơn!
- Chị chỉ làm việc với khách hàng, chị có hiểu thiết kế và thi công như thế nào không? Thiết kế sẽ đi kèm với việc quan sát nguyên vật liệu đầu vào sử dụng.
Để em nói chị nghe, nguyên liệu làm một bộ salon, bên trong được làm từ gỗ Xoan Đào, bên ngoài bọc nhung, cotton hoặc là simili.
Giờ chị muốn đổi sang loại nào hơn được nữa? Không lẽ chị muốn dùng luôn gỗ Hương hay gỗ Trắc à? Chị có tự tin người ta sẽ bỏ ra cả trăm triệu cho một bộ bàn ghế không?
Hai bên cãi nhau qua lại, không ai nhường ai, Lam nhìn mà chóng cả mặt, càng nghe cô càng rụt người lại, cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Đừng nói đến thế giới bên ngoài khắc nghiệt thế nào, ngồi im ở đây thôi cũng hứng đủ loại thiên tai luôn rồi ấy chứ.
Quá đáng sợ!
Điện thoại Lam rung lên.
Cô lén lút đưa xuống gầm bàn.
Ngọc gọi, không biết có chuyện gì không.
Nhưng bây giờ, giữa chiến trường thế này mà xin ra ngoài có khi lại trở thành nơi hứng đạn nhiều nhất mất.
Nghĩ vậy, không hề do dự, Lam cúp máy.
Nhưng chỉ vài giây sau Ngọc lại gọi lại.
Cô thở hắt, tiếp tục cúp máy, lần này còn kèm theo một tin nhắn.
"Em đang họp, lát sẽ gọi lại cho anh."
Cũng nhờ thế, Ngọc mới chịu dừng.
Có lẽ không phải chuyện quan trọng gì, cô đã nghĩ thế.
Lam cất điện thoại vào túi, tiếp tục căng não nghe hai vị cấp trên đấu khẩu nhau.
Cô hoàn toàn không biết toàn bộ hành động của mình đều thu gọn vào mắt một người.
...!
Cuộc họp vừa kết thúc, giám đốc và thư ký đi trước, mọi người cũng cầm sổ lần lượt rời ra ngoài một cách rất trật tự, ai cũng vẫn thản nhiên như thường, còn trò chuyện với nhau rất vui, chỉ có Lam là đau đầu đến rệu rã.
Đừng nói với cô cuộc họp nào cũng như chiến trường thế này đó nhé??
Ra khỏi phòng cuối cùng, Lam chợt nhớ đến Ngọc.
Cô rút máy ra, bấm số anh.
Rất nhanh, đầu giây bên kia liền có người bắt máy.
Từng lời anh nói, càng lúc càng khiến Lam tái mặt.
Để rồi, không nói không rằng, Lam chạy đi, nước mắt không kìm được rơi xuống.
***
Lam vội vã chạy đến quầy lễ tân, khi đọc tên bệnh nhân, giọng cô rõ ràng nghẹn lại.
Chỉ chờ y tá đọc số phòng xong, cô