Năm mới thường sẽ đối mặt với một chuyện: Họp lớp.
Và vẫn giống với mọi năm, Lam lờ luôn tin nhắn kêu gọi mọi người tham gia từ lớp trưởng của cấp hai và cấp ba.
Những năm trước, cô tất bật với việc nhà, lo cái này cái nọ, bận đến mức không thể tham gia.
Năm nay rảnh hơn, song Lam vẫn quyết định không tới.
Bạn bè quả thực đã lâu không gặp, nhưng những năm tháng ấy Lam cũng không hẳn là một người hòa đồng.
Cô chơi được tất cả các bạn trong lớp, ấy vậy nhưng thân thiết thì không có một ai.
Đến đó rồi gặp nhau cũng ngượng ngùng, càng không thể nói chuyện, vậy thì chẳng thà cứ ở nhà mà chơi với con cho rồi.
Nhưng đời không như mơ khi mà cuộc gặp bất ngờ kia xảy ra.
Lúc Lam còn dẫn con gái đi chùa cầu an, cô đã gặp bạn bè cũ cấp ba của mình.
Là lớp trưởng.
Cậu ta còn đi cùng với một cô gái, còn khoác tay nhau rất thân thiết, xem chừng là bạn gái.
Và chính cậu ta là người bắt chuyện với cô trước.
- Lâu rồi không gặp! - Lý đi đến, cười niềm nở với cô.
Phải mất một lúc Lam mới nhận ra cậu ta, lịch sự chào lại.
- Không ngờ trông cậu chẳng thay đổi gì.
- Lý nhìn Lam một lượt, không hề biết bạn gái bên cạnh mình đang rất không vui.
- Mấy năm nay cậu sống thế nào rồi? Vẫn ổn cả chứ? Sao không chịu đi họp lớp thế? Ai cũng nhớ cậu mà!
Nhớ? Có mà tò mò muốn xem cái đứa lấy chồng sớm nhất vì lầm lỡ là cô sống như thế nào thì có.
Nghĩ như thế, nhưng Lam vẫn cười đúng mực, lịch sự đáp lại.
- Tớ bận mà.
- Gì chứ? Sao cậu nói chuyện khách sáo thế? Bạn bè cả mà.
- Rồi, cậu ta nhìn xung quanh.
- Chồng cậu đâu? Anh ta không đi cùng cậu à?
- Ừ.
Hôm nay anh ấy có việc.
- Thế năm nay cậu sẽ đi họp lớp chứ?
- Tớ cũng không chắc.
- Gì thế? Đi một lần đi mà.
Mọi người bây giờ cũng lập gia đình cả rồi, cậu đừng ngại.
- Chợt, Lý như sực nghĩ đến gì đó, vui vẻ bước đến nắm lấy cổ tay cô.
- Này, hay bây giờ chúng ta đi cafe chút nhé?
Nụ cười trên môi Lam càng lúc càng cứng đờ.
Cô hết nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý, rồi lại nhìn sang khuôn mặt tối sầm của bạn gái, à không, có thể là vợ cậu ta, khẽ siết tay muốn giật lại.
- Bây giờ tớ còn có việc.
- Đừng lạnh lùng thế mà...!- Còn chưa nói hết, tay cậu ta bị một lực mạnh đập lên, buông lỏng để mặc tay Lam tuột khỏi sự kiểm soát của mình.
Ngẩng đầu, anh ta hơi giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông cao hơn anh ta nửa cái đầu đang đứng bên cạnh Lam, tay đặt lên vai cô kéo lại gần như bảo vệ, con của cô cũng nấp sau chân người đàn ông đó, còn nhìn cậu ta vừa sợ hãi vừa giận dữ.
- Xin lỗi, thay vì để ý đến người phụ nữ của anh, cảm phiền chú để ý đến cô gái của mình đi.
- Khánh nhìn người trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, Lý hơi rụt vai, khó chịu hỏi.
- Anh là ai?
- Người đàn ông của cô ấy.
Làm sao?
- Anh...là chồng Lam? - Lý mơ hồ hỏi, mắt ánh lên tia hoài nghi.
Đám cưới Lam tổ chức rất đơn giản, không mời ai cả, mà cô cũng không hề qua lại với bạn bè kể từ khi đó, cho nên chẳng một ai biết chồng của Lam.
Bây giờ nghe người đàn ông giới thiệu, Lý mới ngờ ngợ không tin lắm.
Và đáp lại câu hỏi của anh, người đàn ông nọ nhếch môi cười, dáng vẻ khinh miệt hết sức, cứ như thể câu hỏi của anh quá mức thừa thãi và ngu xuẩn.
Lý không nói thêm gì nữa, kéo tay cô gái bên mình thoái lui.
Bấy giờ Khánh mới nhìn Lam, không nhịn được lại mắng cô dễ dãi để người ta làm khó, bla bla một hồi.
Lam nghe đến mức thiếu cả kiên nhẫn, đành sử dụng tuyệt chiêu làm nũng ít khi được cô áp dụng.
- Thôi mà, năm mới đừng cằn nhằn mãi thế chứ? Mất may mắn đấy!
Cho dù thế nào, cô cũng sẽ không nói cho anh biết, lý do cậu ta suồng sã với cô, cũng như lý do cô không thể tự nhiên nổi trước mặt cậu ta.
Đó là bởi năm cấp ba, anh ta từng thích cô, từng theo đuổi cô.
Đáng tiếc, bấy giờ cô lại yêu Ngọc nên từ chối cậu ta.
Có lẽ sau đó cậu ta ghi thù, liên tục tìm cách làm khó cô, thi thoảng còn gửi mấy tin nhắn vớ vẩn không có nội dung cho cô.
Mà cô cũng không trả lời.
Có lẽ lâu dần sự bực bội vì bị xem thường tích tụ lại trở thành oán niệm, lần này gặp được cô nên càng muốn làm khó cô hơn.
- Mà sao anh lại ở đây? Không phải anh đi cùng bạn à?
Khánh vẫn mất hứng không lên tiếng, chỉ đơn giản hất cằm về phía đám đông.
Lam nhìn qua, vẫn không thấy chút manh mối nào trong đó, nhưng không dám hỏi Khánh thêm nữa.
Còn anh thì ôm Lam Anh lên kiệu trên vai, quay đầu đi ra cổng.
Lam ngẩn tò te nhìn theo, sau cũng nhấc bước theo anh, lắc đầu cười khổ không thôi.
Sao cái người này dạo gần đây tính tình cứ như trẻ con thế nhỉ?
***
Loáng cái, mấy ngày tết trôi qua thật nhanh.
Hai người tiếp tục trở về công việc của mình.
Cuộc sống lại bình lặng như cũ.
Chồng cũ không làm phiền thêm, có vẻ như đã quyết tâm buông bỏ, thay vì nhìn mãi về phía sau, anh ta đã chấp nhận quay đầu bước tiếp về phía trước.
Vân đi làm đều, vì hai bộ phận ở ngược hướng nhau nên cũng không thường xuyên gặp mặt, mà cô ta cũng không còn đến tìm cô gây chuyện nữa.
Song đôi khi cô vẫn nghe người ta nhắc đến tên Vân trong bữa ăn ở căng tin.
Xem chừng gần đây biểu hiện của Vân khá tốt, cũng khiêm tốn hơn rất nhiều.
Lam và Khánh vẫn tiếp tục hẹn hò bí mật.
Ở công ty, hai người không dính nhau quá nhiều, chỉ khi về nhà, Khánh mới dở thói làm nũng quấn quýt cô.
Với cả gần đây không biết anh học ở đâu cái trò tết tóc.
Mỗi sáng anh đều xung phong tạo kiểu tóc cho Lam Anh đi học khiến con bé thích thú không thôi.
Khuôn mặt anh lúc đó, tập trung đến mức buồn cười, Lam cứ có cảm giác không phải anh đang tết tóc mà làm cái gì đó quan trọng lắm.
Nhưng cũng nhờ có anh, công việc của cô giảm đi rất nhiều, không tất bận như lúc trước.
Hầu hết chuyện liên quan đến Lam Anh đều do anh lo, cô chỉ cần làm xíu xiu việc nhà.
Thời gian rảnh còn lại, cô đều có thể chăm sóc cho bản thân hơn.
Hai người ở bên nhau cũng bình bình đạm đạm như vậy thôi.
Không quá nồng cháy, nhưng vẫn đủ ngọt ngào ấm áp.
Giống như một gia đình thực thụ vậy.
Có đôi khi, sự chăm sóc của Khánh khiến Lam ấm lòng vô cùng, cảm giác như bản thân được nâng niu.
Ví dụ như mỗi lần Lam cố gắng làm gì đó nặng một chút, anh đều quát mắng cô không biết yêu thương bản thân, còn nói bây giờ có anh ở đây, cô cần tận dụng anh hết sức, đừng cái gì cũng gắng gượng một mình.
Thật lạ, bị anh mắng như thế nhưng Lam vẫn cười không ngậm miệng được.
Một hôm, Khánh đi tiếp khách về, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng nhìn cô đang làm việc, tóc tai ướt sũng chưa kịp lau, anh lại mắng cô không biết giữ gìn sức khỏe, sau đó lấy khăn cẩn thận tỉ mỉ lau từng chút một cho đến khi khô thì thôi.
Cô đã hỏi vì sao anh không dùng máy cho nhanh, và anh đã trả lời rằng.
- Vì ồn.
Như thế em không làm việc được đúng không?
Đôi khi, một người đàn ông tâm lý chính là chỗ dựa vững chắc nhất cho một người phụ nữ.
Anh ta mắng cô ấy không biết giữ gìn sức khỏe, song vẫn ủng hộ những gì cô ấy làm.
Lam phải thừa nhận rằng lâu dần, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
Thấy anh mệt như vậy, cuối cùng cô vẫn không đành lòng mà bảo anh tắm rửa rồi đi ngủ trước, nhưng anh không chịu, sau khi tắm xong lại cứ gật gà gật gù ngồi bên cạnh cô.
- Nghe lời em, ngoan ngoãn đi ngủ đi.
- Vậy thì hôn anh một cái rồi anh sẽ nghe.
- Khánh nói, đồng thời chìa má ra.
Lam phì cười, chu môi hôn lên một cái thật kêu.
Khánh mãn nguyệt gật gù, rồi bất ngờ quay lại, một tay giữ lấy đầu cô, một tay nâng cằm cô lên, hôn thật sâu, thật lâu, sau đó mới thật sự hài lòng về giường, thả phịch người xuống ngủ.
Lam sờ sờ hai má nóng ran của mình, lắc đầu cười.
***
Thấm thoát, hai người đã hẹn hò một cách "bí mật" được ba tháng.
Hôm nay đúng vào ngày sinh nhật của Lam, nên