Ba ngày đầu sau khi Lam bỏ đi, Khánh không ngừng nhắn tin và gọi điện cho cô, mặc cho cô không bao giờ bắt máy, mặc cho cô không trả lời dù chỉ là một tin.
Nhưng sang ngày thứ tư trở đi, không còn một cuộc gọi hay một tin nhắn nào từ anh nữa.
Lam cầm điện thoại trong tay, ánh mắt rời rạc.
Cô cảm nhận rất rõ con tim mình đang khó chịu đến mức nào.
Rõ ràng cô là người bỏ đi, cô là người cắt đứt tất cả với anh trước, cô là người làm tổn thương anh hết lần này tới lần khác, ấy vậy nhưng ngay lúc này, khi anh đã không còn quan tâm đến cô nữa, cô lại thấy khó chịu cùng cực.
Ngực cô như đang thắt lại vậy.
Cảm giác này còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc cô nghe tin chồng cũ phản bội.
Đáng lẽ ra cô không nên có những loại cảm xúc này.
Chẳng phải cô luôn mang sẵn tư tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ rời đi hay sao? Sớm hơn hay muộn hơn thì anh và cô cũng không thể có kết quả được, có thể chiếm hữu một người đàn ông tốt như vậy trong thời gian qua đó là niềm hạnh phúc quá lớn đối với cô rồi.
Cô nên biết đủ, và bây giờ, đã đến lúc cô nên để anh rời đi rồi.
Anh rời đi như vậy cũng tốt, cô sẽ không cần phải ngày ngày thấp thỏm lo lắng rằng sẽ mất anh nữa.
- Lam ơi, đi mua giúp mẹ gói bột mì đi.
Lam Anh muốn ăn bánh mì rán kìa.
Tiếng gọi từ phòng khách vọng ra, Lam thoát khỏi suy nghĩ của mình, khẽ thở dài thả điện thoại xuống giường, “vâng” nhẹ một tiếng rồi đứng dậy uể oải mặc đồ vào.
- Nhớ đeo khẩu trang vào.
Trời đang trở lạnh mà con thì vẫn đang cảm đấy.
- Vâng, con biết rồi mẹ.
Kể từ lần hôm đó, cô tức tốc dọn đồ rồi dẫn Lam Anh về nhà mẹ.
Bố mẹ cô không hề hỏi cô, chỉ chậm rãi ôm lấy cô rồi lại xem như không có chuyện gì nấu cho cô những món cô thích nhất.
Mâm cơm ấy, từ khi lấy chồng cô rất ít khi được ăn.
Trở thành một người vợ, một người mẹ, gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên vai luôn khiến cô phải gồng gánh tất cả mọi chuyện, nhưng cô lại quên mất rằng cô vẫn là một đứa con, vẫn được bố mẹ chiều chuộng, vẫn được bố mẹ vỗ về.
Giống như lúc còn nhỏ vậy.
Vấp ngã, vẫn sẽ có người ở phía sau đỡ lấy cô, xoa dịu cho cô.
Giây phút đó, cô biết rằng bản thân đã mệt mỏi đến nhường nào.
Thật sự rất mệt!
Suốt hai tuần qua, bố mẹ giúp cô chăm sóc Lam Anh, để cô được thoải mái làm những gì mà mình muốn.
Nhưng lúc ấy cô đã giật mình nhận ra rằng chính bản thân cô còn không biết mình muốn làm gì.
Cô không có bạn, không có công việc, cũng không có ước mơ, cả ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng đọc những cuốn sách mới xuất bản, nghe những bài hát mới phát hành.
Cô biết, có lẽ vì không thể chịu nổi việc cô cứ nhốt mình mãi trong phòng một cách bí bách như vậy, mẹ của cô mới tìm cách đuổi cô ra khỏi nhà đi dạo một chốc.
Lam Anh cầm tay kéo về hướng khác, con bé nói rằng muốn ăn snack khoai tây.
Lam bất đắc dĩ cười, để mặc con kéo tay cô đi.
Trong lúc đang chọn lựa và kiểm tra hạn sử dụng, cô chợt thấy một bóng người quen thuộc lướt qua.
Lam ngẩn người nhìn chàng trai mà mình đã từng rất quen thuộc đang nói gì đó với cô gái lạ mặt bên cạnh, cô gái ấy còn mỉm cười dịu dàng chỉ chỉ lên một món đồ ở trên cao, thấy vậy, anh liền lấy giúp cô.
Trông hai người hài hoà và thân mật một cách kì lạ.
Nơi phía ngực trái khẽ nhói lên, Lam hoảng hốt quay mặt đi.
Nhưng Lam Anh lại không như vậy.
Con bé không biết vì sao mẹ lại đưa cô về nhà ông bà ngoại, không biết vì sao lại không được gặp bố, lại càng không được gọi điện thoại cho bố mặc bản thân có mè nheo đòi hỏi đến mức nào.
Nhưng hôm nay cuối cùng cô bé cũng được gặp, vậy là bé hớn hở chạy về phía đó mặc cho mẹ đang gọi mình với chất giọng hoảng hốt.
- Lam Anh, khoan đã, con quay lại đây!
Lam không dám gọi lớn, cô chỉ có thể vừa khẽ gọi vừa chạy đuổi theo.
Nhưng Lam Anh lại giống như vừa được uống nước tăng lực vậy, chạy vụt đi thoát khỏi bàn tay cô rất linh hoạt, vóc dáng nhỏ bé lại dễ dàng luồn lách qua bao người.
Lam chật vật đuổi theo, thậm chí cô còn bị quệt qua một mảnh gỗ của sạp hàng bán hoa quả và đụng mạnh vào xe đẩy hàng của người khác những hai lần.
Dù vậy, cô vẫn chẳng thể ngăn lại cơn ác mộng mà cô hi vọng rằng nó sẽ không xảy ra.
Lam Anh đã hét lớn về phía anh với vẻ vui mừng hết mức.
- Bố! Bố ơi!!!
Tiếng gọi ấy thu hút bao ánh mắt của những người xung quanh.
Và như nhận ra giọng nói ấy, Khánh đã hướng mắt về phía cô.
Bốn mắt hai người chạm nhau, cô còn chưa kịp nhìn ra được cảm xúc của anh thì anh đã cúi xuống nhìn sinh vật nhỏ bé kia nhào đến ôm lấy chân mình.
Lam Anh cười tít mắt, gọi.
- Bố!
Lam cắn môi khó xử nhìn Khánh, lại nhìn về phía cô gái đứng cạnh anh.
Cô vội vã đi đến kéo Lam Anh ra, mắng.
- Mẹ đã bảo con không được chạy lung tung cơ mà.
Nhiều người thế này nếu con bị lạc thì biết làm sao?
- Nhưng mà bố… - Lam Anh tính cãi lại nhưng khi thấy cô nhíu mày, con bé đành im lặng, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Khánh.
Thật là! Rốt cuộc con là con gái của ai vậy hả?
- Xin lỗi vì đã làm phiền, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi sẽ dẫn nó đi ngay.
Lam toan quay người thì đã bị một cánh tay rắn rỏi giữ lại.
Cô quay lại nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng Khánh lại chỉ nhìn người phụ nữ kia, hỏi.
- Em đói chưa?
Người nọ hơi xoa xoa bụng, sau đó cười.
- Cũng hơi hơi rồi.
Khánh gật nhẹ đầu, lúc này mới quay lại nhìn Lam, nói.
- Vậy cùng ăn đi.
Lời nói ấy, hoàn toàn không cho cô được phép từ chối.
- Nhưng… - Lam muốn rút tay ra nhưng anh nắm rất chặt, ánh mắt kiên định không chút gợn sóng khiến cô không dám nhìn thẳng.
Và còn một người nữa cô cũng không dám đối mặt đó là người phụ nữ lạ mặt kia, cô ấy luôn dùng ánh mắt dò xét để nhìn cô, thậm chí cô ấy còn nhìn về phía Lam Anh nữa.
Ánh nhìn ấy khiến Lam chột dạ, vội vã nói.
-