- Xin chào!
Lam giật mình ngước mắt lên nhìn người phụ nữ vừa mới cất tiếng với mình.
Cô ấy đứng ngay trước mặt cô, mỉm cười nhã nhặn.
Lam quay đầu nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận quả thật cô ấy đang bắt chuyện với mình mới ái ngại chào lại.
- Chào chị.
- Hình như tôi có hơi đường đột nên làm cô giật mình rồi nhỉ? - Cô gái nọ cười, sau đó hỏi.
- Tôi ngồi đây được chứ?
- À...
Không chờ Lam đồng ý, cô gái kia đã kéo ghế ra rồi ngồi xuống, thong thả đặt túi xách lên bàn.
Lam cố gắng lục lọi trí nhớ của mình xem có quen người phụ nữ nào như vậy không, nhưng sự thật chứng minh rằng từ trước đến nay cô vốn không hề có bạn, vậy nên cô gái này chắc chắn không thể là bạn cũ của cô.
Vậy còn khách hàng? Không thể nào! Cô gái này rất xinh đẹp, cô không thể không có ấn tượng với người đẹp thế này được.
Nghĩ mãi không ra, vậy nên Lam đành hỏi thẳng.
- Xin hỏi chị là...?
- À, hình như tôi quên giới thiệu bản thân.
- Cô gái nọ che miệng cười.
- Tôi tên Tú, tôi đến gặp cô là vì tôi đang cần một thiết kế viên để thiết kế căn nhà tân hôn của tôi.
- Nói đến đây, Tú giơ tay lên để lộ chiếc nhẫn trên ngón áp út lên.
- Tôi sắp kết hôn.
- À, vâng.
Nhưng sao chị lại biết tôi làm thiết kế vậy?
Nơi hai người gặp nhau là một quán cafe gần công ty, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa nên Lam ra đây uống một ly cafe cho tỉnh ngủ, không ngờ lại gặp cô gái kì lạ này.
Chỉ có điều, một cuộc gặp thoáng qua, làm sao cô ấy lại có thể biết cô làm nghề gì được chứ?
- Có thể cô không biết tôi, nhưng tôi lại biết cô đấy.
- Không hiểu vì sao khi nói đến đây, Lam cảm giác nụ cười của Tú có chút lạ.
- Cô rất tài năng.
- À...!- Lam không biết nên đáp lại thế này, vậy nên chỉ có thể mỉm cười gượng gạo cầm ly cafe lên uống.
Tú chống cằm quan sát cô, một lúc sau đột nhiên lên tiếng.
- Cafe đen đắng như vậy mà cô vẫn có thể uống được sao?
Câu hỏi này hình như có hơi khiếm nhã rồi? Lam nhìn Tú, bắt đầu có chút không vui.
Thậm chí cô còn có ý nghĩ rằng liệu cô gái này có bình thường hay không.
Để có thể nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện kì lạ này, Lam bèn hỏi.
- Chị muốn thiết kế nhà ở đúng không? Không biết chị đã liên hệ với ai trong công ty của chúng tôi chưa?
- Không phải tôi đang làm việc với cô sao? - Tú nhún nhún vai.
- Không phải, chị phải liên hệ với giám đốc hoặc trưởng phòng của tôi cơ.
Tôi không có quyền được tự ý kí hợp đồng với khách hàng.
- Vì sao? Bên cô không cần chạy KPI sao?
- Đó là việc của bên công ty chúng tôi.
- Nói đến đây, Lam bắt đầu cảm thấy khó chịu với vẻ cười cợt không nghiêm túc của Tú.
Cô đặt ly cafe xuống.
- Chị có đúng là muốn tìm thiết kế không?
- Tôi thực sự cần người thiết kế cho nhà của tôi mà.
Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi chuẩn bị kết hôn rồi.
Chuyện này không phải chuyện đùa.
- Vậy thì thay vì ngồi đây làm khó tôi, chị có thể đến thẳng công ty rồi gặp cấp trên của tôi thì sẽ nhanh hơn đấy!
- Gì vậy chứ? - Tú cười nhạt, ngả lưng ra sau ghế, chân vắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ ngạo nghễ thấy rõ.
- Thông thường nhân viên thiết kế cũng phải chạy KPI mà, tôi chủ động đến tìm cô chẳng phải là muốn cho cô cơ hội sao?
- Mục đích của chị là gì tôi không quan tâm, cũng không cần biết.
Tôi có chạy KPI hay không cũng là chuyện của tôi.
Huống hồ, tôi không quen chị.
Việc chị ngồi đây là đã cản trở không gian riêng tư của tôi rồi đấy.
- Vậy sao? - Tú bật cười, cô đứng dậy cầm túi xách lên.
- Vậy thì xin lỗi đã làm phiền cô nhé! Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thường thì câu nói "chúng ta sẽ còn gặp lại" thì ít nhất cũng phải chờ mấy ngày, nhưng với Tú thì chỉ trong chưa đến một tiếng đồng hồ.
Lam không ngờ được rằng thời gian cô gặp lại người phụ nữ kì lạ ấy còn chưa đủ để cô tiêu hóa hết ly cafe buổi trưa mình vừa uống.
Vừa trở về công ty, cô đã phải vào ngay phòng họp với Tâm vì có khách hàng mới đến.
Và khi nhìn thấy Tú, khuôn mặt Lam rõ ràng không thoải mái chút nào.
Cô có cảm giác rằng nếu có nhận làm cho vị khách này thì bản thân sẽ chẳng thể yên ổn được.
Nhưng vì không có lý do chính đáng để từ chối một vị khách chi tiền mạnh tay đã chỉ đích danh Lam làm thiết kế, vậy nên cuối cùng cô phải ủ rũ ôm bản hợp đồng kia.
Lúc chỉ còn hai người trong phòng họp, Tú lại cười, nhưng Lam có cảm giác nụ cười ấy không mấy phần dễ chịu.
- Đi một vòng, chẳng phải cuối cùng cô vẫn phải nhận dự án này sao? Nếu ban nãy cô nhận thì chúng ta đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi.
- Nói thật...!- Lam đang ghi chép trong cuốn sổ của mình, nghe Tú nói với vẻ châm biếm như vậy, cô ngừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi phía đối diện.
- Tôi không hề muốn nhận quá nhiều dự án như những người khác.
Đúng là chúng tôi có chạy KPI, nhưng tôi thì không.
Tôi chỉ muốn nhận một lượng công việc vừa đủ để tôi có thể tan ca đúng giờ mà thôi.
- Tại sao? Như vậy thì bao giờ cô mới có thể lên chức được chứ?
- Tôi không muốn lên cao hơn nữa.
Tôi thỏa mãn với vị trí hiện tại rồi.
Vậy nên mong chị đừng dùng suy nghĩ của mình để thương hại người khác nữa.
- Tại sao?
Lam thả cây bút xuống, gấp sổ lại.
Lần đầu tiên cô gặp một vị khách chỉ hỏi những câu riêng tư như vậy.
Lam đành cười.
- Đó hình như là việc của tôi.
Hôm nay chúng ta làm việc đến đây thôi nhé, tôi còn có một dự án đang làm dở, vậy nên tôi xin phép đi trước.
- Tháng sau tôi kết hôn rồi.
- Lúc Lam đứng dậy, Tú chợt nói.
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lam.
- Tôi muốn ngôi nhà của tôi phải xong trước lúc đó.
- Vậy thì chị hãy gửi bản thiết kế căn