Mặc kệ lời khuyên ngăn của mẹ và y tá, Lam vẫn kiên quyết đòi xuất viện.
Cuối cùng, y tá chỉ có thể bực bội bỏ đi, còn mẹ cô thì thở dài thườn thượt.
Bà cảm giác Lam đang rất không tỉnh táo, rất thiếu bình tĩnh, mọi hành động đều chỉ theo cảm xúc nhất thời, hoàn toàn không quan tâm tới hậu quả.
Đang thu dọn đồ đạc giúp con gái, chợt, sau vài phút im lặng, Lam lên tiếng.
- Lát mẹ bắt xe về luôn đi ạ.
- Con nói cái gì thế? Con như vậy mà muốn mẹ về sao?
- Mẹ! - Lam nhìn bà Thanh đầy van lơn.
- Con xin mẹ, mẹ hãy về đi.
Con không biết khi về căn nhà kia con sẽ trở thành thế nào, liệu có thảm hại hơn hay không.
Và con không muốn mẹ nhìn thấy cảnh đó.
Mẹ, nếu mẹ thương con, làm ơn, mẹ hãy về đi.
Được không mẹ?
Tất nhiên không được.
Bà Thanh muốn trả lời như vậy, muốn cứng rắn hơn nữa.
Nhưng rốt cuộc, khi nhìn vào mắt con, bà lại chần chừ.
Con gái bà, đứa con gái mà bà luôn nâng niu, tươi tắn xinh đẹp, nay chỉ vì một tên đàn ông tệ bạc, chỉ vì trót yêu nhầm người mà thay đổi đến nhường này.
Bà biết, vì chồng, con gái bà đã cố gắng nhường nào.
Bất chấp sự ngăn cản để đến với người kia còn chưa nói, vì thằng bé ấy, con gái bà còn chịu đụng tay vào đủ thứ.
Lúc trước, bảo nó quét nhà còn khó khăn, vậy mà lúc này, con gái bà lại tận tụy chăm sóc cho gia đình đến mức không còn thiết nghĩ đến mình, không tiếc nhan sắc và sức lực.
Cứ vậy, ròng rã suốt bảy năm.
Yêu tha thiết bảy năm, hi sinh suốt bảy năm, nhưng đổi lại, lại là sự phản bội đến uất ức.
Bà hiểu, có lẽ vì đã trao quá nhiều, cho nên con gái bà mới không chịu buông bỏ.
Nó biết sẽ đau khổ, sẽ tổn thương, nhưng nó vẫn không thể buông bỏ.
Nó tiếc, tiếc bảy năm thanh xuân, tiếc bảy năm tin tưởng, tiếc bảy năm yêu thương.
Bà Thanh thở dài, nhắm mắt gật đầu.
Thấy con gái mỉm cười, lòng bà lại quặn thắt.
Sau khi tiễn bà Thanh ra bến xe, Lam xách túi đồ về nhà.
Mở cửa, sự trống vắng và lạnh lẽo càng khiến người cô bải hoải hơn.
Ngôi nhà này, cô đã dùng toàn bộ tâm huyết để vun đắp, cuối cùng nó tan vỡ như vậy sao?
Vì anh, cô thay đổi hết.
Cô ngừng ngang ngạnh, ngừng cố chấp.
Cô tôn trọng anh, nhường nhịn anh.
Và đây là kết quả cô đáng phải nhận?
Đội chồng lên đầu, nào có sai? Cái sai là đã cho hết, không chừa cho mình đường lui nào.
Ngày đó anh nói, em không có việc làm cũng không sao, em cứ ở nhà, nuôi con, chăm con, còn anh, anh nuôi em.
Ngày đó trong lễ cưới, trước mặt bao nhiêu người, anh nhìn cô, thề trọn một đời chỉ yêu cô, chỉ có mình, cho đến khi chết cũng không đổi.
Ngày đó, khi biết cô mang thai con gái, mẹ chồng lạnh nhạt không thèm đoái hoài, bỏ về nhà chẳng buồn chăm con dâu, còn anh, anh vẫn ân cần áp tai lên bụng, thủ thỉ yêu hai mẹ con vô cùng, còn ôm trọn cô từ phía sau, dịu dàng xoa lưng cho cô dễ ngủ.
Anh giúp cô xoa bóp chân khi bị chuột rút vào giữa đêm, anh giúp cô làm đồ ăn lúc cô ốm nghén, mắt anh rơm rớm, thủ thỉ xin con đừng hành hạ mẹ.
Anh làm rất nhiều, rất nhiều thứ cho cô.
Anh đã khiến cô nghĩ rằng cô chọn anh là một sự lựa chọn đúng đắn.
Anh khiến cô muốn hi sinh mọi thứ về anh.
Để rồi, ngày hôm đó, khi đã cảm thấy có một người khác tốt hơn, anh quay lưng, buông bao lời đắng cay, mặc cô đau lòng, mặc cô khó chịu.
Lời mật ngọt, cử chỉ dịu dàng, vào cái giây phút đó anh lại không nhớ nổi.
Còn cô, lại cố chấp nhớ mãi.
Lam cứ đứng mãi ngoài cửa, bần thần nhìn quanh nhà một vòng.
Rồi khi thấy Lam Anh được người giúp việc đón về, không kìm chế nổi nữa, cô buông đồ, chạy tới ôm lấy con, khóc tức tưởi.
Có lẽ, Lam Anh là bằng chứng duy nhất, là bằng chứng cuối cùng còn sót lại giữa bao thứ đã biến mất, chứng minh rằng anh yêu cô.
Phải! Anh yêu cô cơ mà? Anh chỉ đang lầm lỡ mà thôi.
Nếu cô trở về như trước, nhường nhịn anh, coi anh là tín ngưỡng, là đúng đắn, liệu anh sẽ trở về như xưa?
Anh...sẽ lại là người chồng tốt của cô chứ?
***
Mặc kệ cơ thể còn mệt mỏi, Lam xốc lại tinh thần, đi vào bếp tự tay làm bữa tối cho gia đình.
Cô nấu rất nhiều, còn toàn những thứ anh thích.
Ngọc cực nghiện món bò xào với súp lơ, mà súp lơ thì phải chín mềm, không được giòn quá, vì như thế ăn rất ngọt.
Ngọc cực thích món mướp đắng xào trứng, cũng phải làm thật mềm, vì xào tái ăn rất khó chịu.
Ngọc còn thích món canh cà chua, thật nhiều cà chua, cắt thêm chút mùi vào thì thơm phải biết.
Anh nói, vị chua chua của nó làm miệng anh dễ chịu.
Ngọc thích cài này, thích cái nọ, cái kia phải nấu như vậy...!Cô biết hết, cô biết cả.
Có lẽ trên đời này, không có một người phụ nữ nào hiểu anh hơn cô, kể cả mẹ chồng.
Cô tự tin vỗ ngực cam đoan như vậy.
Cho nên, Ngọc làm sao có thể thiếu cô?
Cô sẽ tha thứ cho anh khi lầm lỡ với người khác! Cô sẽ tha thứ nếu anh chỉ xem đó là chơi bời.
Đàn ông mà, nào có ai toàn vẹn.
Đôi khi cũng sẽ bị cám dỗ một thứ gì đó chứ.
Phải! Cô cần bao dung hơn, để hợp với anh.
Ấy vậy mà ngờ đâu, khi cô còn đàn háo hức chờ anh trở về, khi cô vui mừng vì nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, báo đáp lại, lại chính là một cú shock khác, như chiếc búa giáng mạnh vào chiếc ly thủy tinh vốn mà nứt rạn.
Đúng là Ngọc đã trở về, nhưng bên cạnh anh còn có thêm một người nữa.
Cô ta còn thân mật khoác tay anh.
Thấy cô, cô ta còn ngạc nhiên hết sức.
Vì sao? Cô ta không nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện ở đây ư? Nhưng cô là nữ chủ nhân của căn nhà này