"?" Hạ Nhất Minh hơi ngạc nhiên nhìn vào thân ảnh trước mắt.
Một dị tộc với khí tức suy yếu đang nằm rạp trên mặt đất, cao khoảng chừng một mét bốn, thân thể mập mạp, nhưng đây không phải là điều gây sốc nhất.
Sốc nhất chính là, đây là một nữ tử Trư Nhân tộc.
Có điều, da thịt nữ tử này vẫn là rất trắng, ngoài trừ một đôi tai lợn ra, còn có mũi heo màu hồng thật lớn, những nơi khác thì cũng không khác gì so với nhân loại.
Nhưng muốn nói đẹp cỡ nào?Vậy thì bậc nhân đức nhìn gì cũng thấy trí tuệ.
"Nàng ta bị thương?" Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút.
Nữ tử Trư Nhân tộc này thế nhưng chỉ có tu vi Đoán Thể cảnh tầng hai, có thể nói căn bản không có khả năng uy hiếp được Hạ Nhất Minh, Hạ Nhất Minh dù là ngủ ngon, nữ tử Trư Nhân tộc này cũng không đả thương được một sợi tóc của chính mình.
Suy nghĩ một lúc, Hạ Nhất Minh lấy ra một viên đan dược chữa thương, đưa cho nữ tử Trư Nhân tộc này ăn vào, thuận tay vung lên, bàn tay hình thành từ linh lực nhẹ nhàng nâng nữ tử Trư Nhân tộc này lên, mang theo quay trở về đại điện của tông môn.
Về tới căn phòng tông chủ của mình, Hạ Nhất Minh cũng không vội vàng, rót một chút lực lượng Thanh Đế Trường Sinh thể vào trong cơ thể nữ tử Trư Nhân tộc này.
"Khụ khụ" chẳng mấy nữ tử Trư Nhân tộc này được tưới nhuần chậm rãi tỉnh lại.
"A!" Nữ tử Trư Nhân tộc mở hai mắt ra, chẳng mấy chốc thì rơi vào trạng thái kinh hãi, vội vàng trốn vào một góc, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại.
Hạ Nhất Minh cũng không kích thích nàng ta, chỉ là lẳng lặng mà ngồi, uống một ngụm trà.
"Nhân Nhân tộc?" Nữ tử Trư Nhân tộc trợn lớn hai mắt lên nhìn về phía Hạ Nhất Minh.
Không thể không nói, đôi mắt của nữ tử Trư Nhân tộc này vẫn là rất đẹp.
"Không cần phải sợ, ta sẽ không làm tổn thương ngươi!" Hạ Nhất Minh nhàn nhạt mở miệng, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh, giống như bình thường.
"Ngươi ngươi là nhân loại, ngươi, ngươi không giết ta sao?" Nữ tử Trư Nhân tộc lại giống như rất sợ hãi mà hỏi.
"Ta có thể cam đoan, ta sẽ không làm tổn thương ngươi một chút nào!" Hạ Nhất Minh mở miệng.
Dường như cảm nhận được ý tốt của Hạ Nhất Minh, nữ tử Trư Nhân tộc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.
"A, Trúc Cơ cảnh!" Chẳng mấy chốc, nữ tử Tru Nhân tộc này mới phát hiện tu vi của Hạ Nhất Minh đã là cường giả Trúc Cơ cảnh!"Tiểu nữ Trư Hoa Hoa xin ra mắt tiền bối.
" Nữ tử Trư Nhân tộc vội vàng quỳ xuống, thận trọng mở miệng.
"Ừm, ta là Hạ Nhất Minh tông chủ Viêm Hoàng tông, có lẽ cũng là Tông chủ tông môn duy nhất của Nhân tộc ở cái nơi Cực Hoang vực này!""Vì sao ngươi lại từ chỗ Bach Tộc chi địa ở phía tây chạy tới nơi đây?" Hạ Nhất Minh hỏi.
Nữ tử Trư Nhân tộc Trư Hoa Hoa giống như hồi tưởng lại hồi ức thống khổ nào đó, lúc lâu mới chậm rãi mở miệng.
"Quê hương của ta, tất cả tộc nhân của ta đều đã bị Sài Lang tộc tiêu diệt, đều bị giết chết! Chỉ còn lại một mình ta, liều mạng chạy trốn, một đường chạy về hướng đông, cuối cùng cũng kiệt sức.
" Trong lời nói của Trư Hoa Hoa mang theo một chút bi thương.
Tuy rằng Trư Hoa Hoa lúc còn rất nhỏ đã biết Bách Tộc chiến loạn, Trư Nhân tộc nhỏ yếu, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ là không nghĩ tới lại tới nhanh như vậy!"Thì ra là thế.
" Hạ Nhất Minh gật gật đầu.
Nơi Bách tộc chiến loạn, hàng trăm hàng ngàn dị tộc liều mạng chém giết nhau quanh năm!Chủng tộc nhỏ yếu bị diệt cả tộc, ở trong vô số năm qua vẫn luôn xảy ra.
"Nếu như ngươi không còn chỗ nào có thể đi, ngươi có thể ở lại tông môn của ta!" Hạ Nhất Minh cảm thấy Trưu Hoa Hoa quả thực không có một chút nào giống như là gian tế gì gì đó, lời nói ra cũng đều là lời thật, thế là làm ra quyết định này.
Chỉ sợ ngoài mình ra thì Trư Hoa Hoa là NPC thứ nhất đi!"Tạ ơn Hạ Nhất Minh đại nhân, ta, ta cần làm những công việc gì?" Trư Hoa Hoa quả thực không còn nơi nào để đi, cường giả Trúc Cơ cảnh trước mắt này vậy mà bằng lòng thu giữ mình, để Trư Hoa Hoa cực kỳ cảm động.
Chỉ là Trư Hoa Hoa không thể nào hiểu rõ, chính mình thì có bản lĩnh gì có thể đạt được sự coi trọng của Hạ Nhất Minh.
"Ai"Trưu Hoa Hoa hỏi tới như vậy, Hạ Nhất Minh lập tức phiền muộn.
"Ngươi đi theo ta!" Hạ Nhất Minh mang theo Trư Hoa Hoa đi ra khỏi đại điện tông môn.
"???" Trư Hoa Hoa đi tới quảng trường tông môn quan sát, có hơi ngạc nhiên, trên mặt đất đều là quần lót, nồi lẩu ăn còn thừa, còn có cái que, tất thối, giày, còn có mấy người chơi nằm ở dọc đường, có một chân của một người chơi ăn hàng đang ngâm trong nồi.
Nồi lớn hầm chân, rất thơm?"Bọn họ bọn họ là đệ tử của đại nhân ngài sao?" Trư Hoa Hoa tò mò mà hỏi một câu.
Hình như hình như