Editor: Hoàng Thái Tử.
Cái quạt hương bồ này là kiểu cũ, làm bằng lá chuối tây, quạt rất lớn, không biết là anh lấy ở đâu ra nữa.
Quạt trong phòng nghỉ hư rồi, cái mới vẫn chưa đem tới đây, Thẩm Hiểu Hiểu vẫn luôn xịt nước hoa để làm mát người, thường thường cũng chỉ ngủ một lát là nóng đến tỉnh, hôm nay cô lại đánh một giấc ngon lành ngoài ý muốn.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh có mệt không?"
"Không mệt."
"Lừa ai vậy chứ," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Anh nhìn anh xem, mặt đầy mồ hôi rồi kìa."
Cô ngồi dậy, khắp phòng không có gì, lập tức lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh, trong lúc vô tình ngón tay lướt qua mặt Hoắc Thanh Huy.
Hoắc Thanh Huy chỉ cảm thấy chỗ bị cô chạm vào như có dòng điện chạy qua, tê tê dại dại, ngứa ngáy tới trong lòng.
Hô hấp anh bỗng rối loạn.
Hoắc Thanh Huy giống như bị đóng đinh, không dám động đậy dù chỉ một chút, ngây ngốc ngồi ở đó tùy ý để Thẩm Hiểu Hiểu lau mồ hôi cho.
Anh nhìn vào mắt Thẩm Hiểu Hiểu, xuyên qua tròng mắt nâu đen của cô thấy được dáng vẻ hiện giờ của mình.
Gầy ốm, cứng đờ.
"Anh..."
"Hiểu Hiểu? Đạo diễn gọi em."
Âm thanh An Tân Tri đột ngột vang lên, anh ta đã thay xong quần áo. Đại khái bởi vì say nắng nên sắc mặt anh ta không tốt lắm, nhưng vẫn là dáng vẻ dịu dàng như ngọc kia.
An Tân Tri không nghĩ tới Hoắc Thanh Huy cũng đang ở đây, ngẩn người, một tiếng "Hoắc đổng" nghẹn trong họng không thốt ra nổi.
Lúc nghe được âm thanh của An Tân Tri, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức rút tay về.
Cô nắm chặt tờ giấy kia trong lòng bàn tay.
Tươi cười trên mặt Hoắc Thanh Huy phai nhạt.
Thay quần áo thêm lần nữa, trang điểm lại, Thẩm Hiểu Hiểu lười biếng vươn vai, thấy Đinh Tư Hạ cũng đã thay xong quần áo.
Da cô ta đen, lại mặc một thân quần áo hồng, chuyên viên trang điểm phải đánh thật nhiều lớp phấn bên ngoài cho cô ta thì cô ta mới không nhìn thật buồn cười.
Thẩm Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, lên ngựa.
Dựa theo kịch bản, kết cục của cảnh diễn đánh nhau trên ngựa này là cô bị ném rớt xuống đất. Đương nhiên, con ngựa đã trải qua huấn luyện, kỹ thuật ném người xuống lưu loát, dưới đất cũng đã lót tầng bảo hộ, đảm bảo cô sẽ không bị thương.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Kiếm của Đinh Tư Hạ còn chưa đánh trúng ngựa, ngựa bỗng nhiên gào lên một tiếng, phát điên nâng chân lên, đột nhiên ném Thẩm Hiểu Hiểu xuống đất.
Chuyện này phát sinh một cách bất ngờ, Thẩm Hiểu Hiểu không có chút chuẩn bị tâm lý nào, trực tiếp té xuống mặt đất.
"A!"
"Hiểu Hiểu!"
Cô vừa rơi xuống đất, con ngựa giống như nổi điên, liều mạng chạy về phía trước khiến tro bụi bay mù mịt.
Bởi vì không có chút đề phòng nào, đùi phải của Thẩm Hiểu Hiểu bị đập xuống đất, trọng lượng cả người đều đè lên, đau đớn không kịp ngừa ập đến, nước mắt Thẩm Hiểu Hiểu nháy mắt rơi xuống.
Biến cố diễn ra quá nhanh, đạo diễn cũng sửng sốt, quên kêu cắt.
Hoắc Thanh Huy xanh mặt, đẩy một đám người ra rồi xông ra ngoài, chạy về phía người nằm trên mặt đất.
Đinh Tư Hạ cũng sửng sốt, vẻ mặt của cô ta rất kém, xoay người xuống ngựa, chạy đến bên người Thẩm Hiểu Hiểu muốn đỡ cô lên.
Nhưng tay chỉ vừa mới đụng vào cô đã bị người khác đẩy mạnh ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô ta té xuống mặt đất, bụi đất bốc lên mù mịt.
Hoắc Thanh Huy quỳ gối bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu, âm thanh run rẩy gọi một tiếng "Hiểu Hiểu".
Thẩm Hiểu Hiểu đau đến mức trán cũng nổi gân xanh, chân đau đến co rút, cô đoán chắc cái chân này của mình gãy rồi, một chút sức cũng không dám dùng.
Đau đớn kịch liệt lại khiến lý trí của cô tỉnh táo, môi cô trắng bệch: "Đừng nói nữa, nhanh chóng đưa tôi tới bệnh viện."
Hoắc Thanh Huy cẩn thận bế cô lên, bước đi.
Ứng Quế Phàm đi lại, Mỹ Đại cũng đỏ mắt lại đây, càng ngày càng nhiều người vây tới.
Huyệt thái dương của Hoắc Thanh Huy nhảy thình thịch, lạnh giọng hỏi: "Có ai biết bệnh viện nào gần đây không?"
Trong đám người, có một bàn tay run rẩy giơ lên.
Hoắc Thanh Huy căng mặt: "Mau đi theo tôi."
Bước chân của anh rất nhanh, đi rất gấp, mặt Thẩm Hiểu Hiểu dán vào người anh, chân đau đến muốn mạng, cắn răng cố chống đỡ.
Trừ lúc đầu ngã xuống ngựa, hiện giờ cô một tiếng đau cũng không dám kêu.
Nhưng cô càng như vậy, Hoắc Thanh Huy càng sợ, càng đau lòng.
Từ khía cạnh nào đó mà nói, trong xương cốt Thẩm Hiểu Hiểu và anh có một chỗ cực kỳ giống nhau. Cả hai đều rất cố chấp, ương ngạnh, rất ít khi thể hiện yếu đuối trước mặt người khác.
Tựa như hiện tại, cho dù cô đau đến mức không chịu được cũng muốn nén lại.
Hoắc Thanh Huy gọi tên cô như nói mê: "Hiểu Hiểu, đau thì kêu ra tiếng đi."
Thẩm Hiểu Hiểu cắn răng nói: "Đừng nhiều lời."
Lúc trước đau còn có thể chịu được, nhưng bây giờ cô có chút chịu không nổi, toàn bộ chân đều mất hết cảm giác, đã vậy Hoắc Thanh Huy còn cố tình dong dài bên tai cô không ngừng.
Hoắc Thanh Huy đặt Thẩm Hiểu Hiểu sau xe, người kia theo sau cực kì sợ hãi đứng một bên.
Hoắc Thanh Huy hỏi anh ta: "Biết lái xe không?"
"Biết."
Hoắc Thanh Huy trực tiếp vứt chìa khóa cho anh ta: "Nhanh lên."
Còn anh thì lên xe, để Thẩm Hiểu Hiểu gối đầu lên chân anh, ôm cả người cô để tránh cho cô lộn xộn.
Sau khi nằm thẳng trên xe, Thẩm Hiểu Hiểu thấy khá hơn nhiều, có lẽ vừa nãy cô nói nặng quá, Hoắc Thanh Huy không còn hỏi cô có đau hay không nữa. Đau chắc chắn là đau rồi, nhưng khóc một tiếng, kêu một tiếng cũng không thể giảm đau, không thể gây tê cho mình.
Còn không bằng để lại chút sức lực.
Lúc mơ màng, Thẩm Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm giác có giọt nước rơi xuống mặt cô, còn mang theo độ ấm.
Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn lên mặt Hoắc Thanh Huy.
Xưa nay khi gặp anh, mỗi ngày anh đều có dáng vẻ cười ha hả, bây giờ khuôn mặt ấy lại tái nhợt, lông mi rũ xuống, đôi mắt đỏ hoe.
Tí tách.
Lại rơi thêm một giọt lên