Editor: Hoàng Thái Tử.
Mãi cho đến khi gió thu chuyển lạnh, Thẩm Hiểu Hiểu mới quay về đoàn làm phim.
Từ lúc đó tới nay, Hoắc Thanh Huy đã làm đủ mọi chuyện mà một y tá nên làm, và cả những chuyện không nên làm nữa. Lúc cô chưa gỡ thạch cao, anh đẩy cô đi phơi nắng, mát xa cơ bắp cho cô.
Sau khi xuất viện, bác sĩ chữa trị cảm thán, sắc mặt Thẩm Hiểu Hiểu ửng hồng, tinh thần tươi khỏe, không có chút nào giống người nằm trên giường bệnh lâu ngày.
Bởi vì Thẩm Hiểu Hiểu bệnh nặng mới khỏi, nhân gian lại có câu "thương gân động cốt chữa trăm ngày", Ứng Quế Phàm dù nói gì cũng không đồng ý để cô tự mình treo trên dây thép nữa.
Những đoạn diễn đánh nhau, trong khoảng thời gian Thẩm Hiểu Hiểu nhập viện, Ứng Quế Phàm đã tìm thế thân thay cô diễn xong rồi.
Hoắc Thanh Huy rất hài lòng, còn Thẩm Hiểu Hiểu lại cực kì uể oải.
Trong mắt cô, ngoại trừ một vài động tác cần kỹ thuật cao, còn những thứ khác vẫn nên để diễn viên tự mình hoàn thành. Chứ cái gì cũng để thế thân diễn giúp vậy còn muốn cô diễn làm gì nữa? Trưng cái mặt vào cho đẹp à?
Cũng lúc này, Thẩm Hiểu Hiểu mới biết tin tức Đinh Thính Xuân đã rời khỏi đoàn làm phim, thay thế Đinh Thính Xuân là Đinh Tư Hạ, hiện giờ đã quen biết kha khá trong đoàn làm phim. Bây giờ cô ta đã ký hợp đồng với Anh Ngu, là cấp dưới của Vương Khiêm.
Thẩm Hiểu Hiểu chân thành chúc phúc cô ta.
Ở giới giải trí, người không có bối cảnh lại không có bằng cấp vốn dĩ rất khó để bò lên trên. Thẩm Hiểu Hiểu chính là người có vận cứt chó, đầu tiên là được Đường Liên đề cử, sau đó thì gặp Hoắc Thanh Huy.
Mà Đinh Tư Hạ thì lẻ loi một mình, không có quan hệ, không có bối cảnh, chỉ có một niềm mong ước muốn được diễn trước ống kính. Trước đây khi làm thế thân chuyên dụng cho Đinh Thính Xuân, cô ta đã diễn không ít phim nhưng đều không thể lộ mặt, mà hiện tại, khi Đinh Thính Xuân phải từ bỏ bộ phim《 Con đường mưa hoa của Mạn Mạn 》ngoài ý muốn, Đinh Tư Hạ mới có thể nhặt được một nhân vật như vậy để diễn.
Những chuyện khác không nói, nhưng Đinh Tư Hạ sau khi diễn vai này đã được xem như chân chính bước lên con đường làm diễn viên.
Sau khi Thẩm Hiểu Hiểu trở về đoàn làm phim, Hoắc Thanh Huy cũng trở về công ty. Trong lúc nằm viện, Thẩm Hiểu Hiểu không chỉ một lần nhìn thấy Hoắc Thanh Hi tới tìm anh để xử lý công việc.
Cô và Hoắc Thanh Hi cũng miễn cưỡng xem như là quen biết, tính cách Hoắc Thanh Hi rộng rãi hơn Hoắc Thanh Huy rất nhiều, mỗi lần gặp đều vui tươi hớn hở, đáng tiếc hai người bọn cô nói không được mấy câu đã bị Hoắc Thanh Huy đen mặt đuổi anh ta đi.
Cặp anh em này, quan hệ không hoà thuận lắm.
Các cảnh quay kế tiếp đều khá nhanh, dù sao cũng là nam chính diễn, còn nữ chính Thẩm Hiểu Hiểu cô thật ra chẳng khác bình hoa là mấy.
Là loại con gái mà đám đàn ông thường nằm mơ những vấn đề dâm dục: xinh đẹp, dịu dàng, kiên cường, tốt bụng thấu hiểu lòng người, võ nghệ cao cường.
Cảnh quay tình cảm cũng không nhiều lắm, lúc trước khi đọc tiểu thuyết Thẩm Hiểu Hiểu đã trộm phỉ nhổ trong lòng. Đọc là biết tình yêu trong mắt thẳng nam, nam chính yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thì yên lặng chờ đợi, sau khi nữ chính phát hiện ra thì cảm động, lấy thân báo đáp các thứ.
Cãi nhau? Hiểu lầm? Không hề tồn tại.
Nữ chính tốt bụng thấu hiểu lòng người như vậy, sao có thể để mấy chuyện hiểu lầm xảy ra chứ?
Đến lúc nhìn thấy Vạn An, Thẩm Hiểu Hiểu hiểu ra.
Đại khái đây chính là tình yêu mà anh ta hằng mong đợi.
Bận rộn quần quật thêm một tháng, cảnh quay cuối cùng, trên người Thẩm Hiểu Hiểu mặc áo cưới màu đỏ tươi, nhìn An Tân Tri cũng mặc một thân đỏ rực giống mình, cười thật tươi, sau đó ngã vào lồng ngực anh ta.
Màn ảnh dừng ở khoảnh khắc hai đôi tay đan thật chặt vào nhau.
"Cắt!"
Khi âm thanh này vang lên, An Tân Tri nhanh chóng buông tay ra.
Có một cái bình dấm chua to như vậy, anh ta cũng không dám có tiếp xúc thân mật gì với Thẩm Hiểu Hiểu ngoài công việc.
Mỹ Đại kích động vọt tới, tặng Thẩm Hiểu Hiểu một cái ôm con gấu thật to: "Chúc mừng đóng máy!"
Tuy rằng ở giữa có không ít nhạc đệm nhỏ, nhưng bộ phim này cũng xem như quay xong thuận lợi rồi.
Mặt mũi Ứng Quế Phàm sáng láng, bên cạnh có nhân viên công tác ôm hoa lại, chia ra đưa cho Thẩm Hiểu Hiểu và An Tân Tri, cười nói: "Chúc mừng Thẩm tiểu thư, chúc mừng Tân Tri thành công đóng máy!"
Thẩm Hiểu Hiểu cười cong mắt, ôm bó hoa, khom lưng về phía những nhân viên công tác xung quanh: "Cảm ơn các anh, nhiều ngày qua làm phiền các anh rất nhiều."
Có nhiếp ảnh gia đang ghi hình, gọi tên cô, Thẩm Hiểu Hiểu nhìn về phía máy quay phim cười một chút, đôi mắt sáng lấp lánh.
Ứng Quế Phàm vỗ vỗ bả vai Thẩm Hiểu Hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Tiệc đóng máy đêm nay cô có tới không?"
Thẩm Hiểu Hiểu lộ ra chút khó xử: "Đêm nay tôi phải đến bệnh viện tái khám rồi..."
"Không sao," Ứng Quế Phàm cười nói, không giận chút nào, "Rốt cuộc thì thân thể là quan trọng nhất mà, chỉ là ăn có bữa cơm thôi. Sau này còn nhiều cơ hội lắm."
Thẩm Hiểu Hiểu trở về phòng hoá trang thay quần áo của mình.
Lúc rời khỏi khách sạn, cô gặp Đinh Tư Hạ trong thang máy.
Đinh Tư Hạ đã đóng máy ngày hôm qua, nghe nói là bị cảm nên mới ở lại khách sạn lâu thêm một ngày. Mỹ Đại đã đi xuống trước Thẩm Hiểu Hiểu để mua đồ, lúc này thang máy im lặng, chỉ có hai người.
Đinh Tư Hạ vẫn im lặng như vậy, má cô ta ửng hồng không bình thường, nhưng bởi vì làn da vốn có khá đen, cho nên không rõ ràng lắm, cô ta vẫn gầy yếu nhu nhược, giống như chỉ cần gió thổi qua là té ngã.
Nhìn kỹ, Thẩm Hiểu Hiểu phát hiện đôi mắt của Đinh Tư Hạ cũng không phải quá giống Đinh Thính Xuân.
Tuy cả hai đều có đôi mắt đào hoa, nhưng lúc Đinh Thính Xuân nhìn người khác luôn liếc mắt đưa tình, nhu nhược đáng thương, còn Đinh Tư Hạ lại tĩnh lặng như làn nước mùa thu, không kiêu ngạo không nịnh hót.
Ứng Quế Phàm lén lút bình luận về Đinh Tư Hạ, nói cô