Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu đương nhiên biết lời Hoắc Thanh Huy nói là thật.
Sự ảnh hưởng của đạo diễn đối với bộ phim thật sự quá lớn.
Có đạo diễn yêu cầu thấp, chỉ cần đừng có phạm lỗi lầm gì quá lớn, kỹ thuật diễn tàm tạm không gây mù mắt là có thể qua, chạy theo tiến độ vèo vèo, có thể tạm chấp nhận thì tuyệt đối không bắt bẻ.
Còn đạo diễn Nguyễn lại soi mói, mỗi thứ mỗi thứ, cứ quay đi quay lại, một chút sai lầm cũng không được, nghiêm khắc đến mức khiến người khác sợ hãi.
Nhưng loại thái độ này, khiến không ít minh tinh điện ảnh nổi tiếng nhờ kỹ thuật diễn vững chắc, ra bộ phim nào cũng là tuyệt tác.
Hoắc Thanh Hi đứng bên cạnh hát đệm: "Hiểu Hiểu, cô cứ nhận đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, phim điện ảnh mới của đạo diễn Nguyễn yêu cầu không ít đầu tư, nếu cô không nhận thì những nhà đầu tư khác cũng cố nhét người vào thôi, tôi thấy còn không ổn bằng cô."
"Nếu như em thật sự lo lắng, vậy khoảng thời gian trước khi quay sẽ không sắp xếp bất kì công việc gì cho em," Hoắc Thanh Huy nhẹ giọng nói, "Em có thể tiếp tục đi học ở trường, bên phía công ty vẫn có thể sắp xếp các chương trình học cho em."
Nội tâm Thẩm Hiểu Hiểu gian nan lắc lư trái phải, cuối cùng, phim mới của đạo diễn Nguyễn có sức quyến rũ quá mức khổng lồ, cô gật đầu: "Được."
Hoắc Thanh Huy nghe cô đồng ý, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Lúc này trời không còn sớm, Hoắc Thanh Hi trực tiếp đưa Thẩm Hiểu Hiểu về trường học. Trước khi đi, Hoắc Thanh Huy còn cười mỉm chào cô.
Hoắc Thanh Hi nghĩ, gọi Thẩm Hiểu Hiểu tới ở cạnh Hoắc Thanh Huy thật sự là quyết định quá cmn thông minh.
Từ khi Thẩm Hiểu Hiểu lại gặp Hoắc Thanh Huy, anh lập tức bắt đầu ngoan ngoãn trị liệu. Đường Lâm Na làm bác sĩ tâm lý của anh nhiều năm, rốt cuộc Hoắc Thanh Huy cũng phối hợp nên vui vẻ không thôi.
Càng ngoài ý muốn hơn chính là, Hoắc Thanh Huy hỏi cô ta, nếu bản thân anh cứ trị liệu thế này thì bao lâu mới có thể chữa khỏi hoàn toàn?
Đường Lâm Na không dám đảm bảo.
Bệnh tật về phương diện tinh thần, vốn dĩ không dễ mà chữa khỏi, đặc biệt là rối loạn lưỡng cực, thật sự là cực kỳ khó giải quyết. Thời thơ ấu và thời niên thiếu vừa trưởng thành của anh ở trong hoàn cảnh quá mức vặn vẹo, cũng vặn luôn tính cách của anh. Loại bệnh từ thời thơ ấu này càng khó chữa hơn.
Ví dụ về chữa khỏi rối loạn lưỡng cực không phải là không có, nhưng yêu cầu bệnh nhân cần phải phối hợp.
Hoắc Thanh Huy tuy rằng vẫn uống thuốc để khống chế cảm xúc của mình, nhưng thường ngày suy nghĩ quá nhiều, dẫn tới giai đoạn trầm cảm càng ngày càng dài, mà lúc này, tương đối giống lúc trước, xem như vượt qua một cách bình lặng.
Đường Lâm Na cười nói: "Thời gian tôi không xác định, thứ duy nhất có thể đảm bảo chính là, anh cứ duy trì thế này thì tốc độ khỏi hẳn sẽ nhanh hơn."
Hoắc Thanh Huy nói: "Cảm ơn cô."
Đường Lâm Na trộm hỏi Hoắc Thanh Hi làm sao để thuyết phục Hoắc Thanh Huy. Hoắc Thanh Hi cười híp mắt: "Tôi làm gì mà thuyết phục được, đây hoàn toàn là do sức mạnh của tình yêu."
Bữa tiệc cùng đạo diễn Nguyễn sắp xếp vào một tháng sau.
Đại khái là Chu Hà nói gì đó với ông ta, nên khi đạo diễn Nguyễn đối mặt với Thẩm Hiểu Hiểu luôn cười mỉm.
Sau khi biết Thẩm Hiểu Hiểu còn mê muội mình, ông ta còn nói giỡn: "Có muốn tôi ký tên cho không?"
Bữa tiệc này, cũng không phải cố ý tổ chức cho đạo diễn Nguyễn, đây xem như yến hội, không ít người đại diện mang theo nghệ sĩ của mình lại đây. Bởi vì Anh Ngu vẫn là nhà đầu tư chủ yếu nên tất nhiên sẽ đẩy nghệ sĩ nổi bật của công ty mình ra.
Tuy nói đạo diễn Nguyễn đã chọn xong vai nam nữ chính, nhưng còn không ít vai phụ chưa xác định, năm rồi nổi tiếng vì một vai phụ cũng không phải ít.
Ánh mắt đạo diễn Nguyễn độc đáo, kiên trì phải tham gia buổi tuyển chọn nhân vật, khi Chu Hà uyển chuyển đưa ra đề nghị để Thẩm Hiểu Hiểu diễn, phản ứng của ông ta vẫn là như vậy: "Được, nhưng phải đưa cô ấy tới đây để tôi nhìn thử."
Thẩm Hiểu Hiểu chưa từng thấy kịch bản, cũng không biết bọn họ muốn quay chuyện xưa gì, dù sao cũng là buổi gặp mặt chính thức, cuối cùng cô mặc một cái váy tím nhạt, màu sắc này, mặc đẹp thì thấy nó rất có khí chất thần tiên, còn mặc xấu thì thấy tục khí muốn chết.
Nhưng cô vẫn có thể khống chế được.
Chu Hà cũng ở đây, cô ta đi theo bên cạnh Nguyễn Lương Kiệt, nghe ông ta nói: "Nếu không thì đưa nhân vật Tố Cách cho cô ấy? Tiểu Hà, cô cảm thấy thế nào?"
Sắc mặt Chu Hà không tốt lắm, cô ta nói: "Ngài có muốn suy nghĩ lại một chút hay không?"
Thẩm Hiểu Hiểu không rõ hai người này có phản ứng thế nào, đối với cô mà nói, chỉ cần có cảnh quay là tốt lắm rồi, cô căn bản không để bụng suất diễn của mình nhiều hay ít, cho dù là nhân vật lên sân khấu chưa tới mười phút thôi cũng được.
"Không suy nghĩ," Nguyễn Lương Kiệt lắc đầu nói, "Tôi vừa gặp cô gái này lập tức thấy trên người cô ấy có khí chất như Tố Cách. Những nhân vật khác, cô ấy không thích hợp."
Chu Hà muốn nói lại thôi: "Nhưng Tố Cách..."
"Tiểu Hà, cô hiểu tôi mà," Nguyễn Lương Kiệt đánh gãy lời cô ta, "Nếu Hoắc Thanh Huy đưa cô ấy tới, tôi sẽ không suy nghĩ những yếu tố khác, chỉ chọn thứ tôi cho rằng thích hợp."
"Vậy được rồi."
Chu Hà thở dài.
Không phải là nhân vật Tố Cách này không tốt, thật ra đây là một nhân vật rất xuất sắc, hình tượng cũng rất phức tạp mê hoặc, nhưng khuyết điểm duy nhất là... Lên sân khấu trễ, chết sớm.
Đại khái cũng chỉ có mấy cảnh quay thôi, trên cơ bản xem như phiên bản nâng cấp của người qua đường Giáp.
Rất nhiều người cạnh tranh vai nữ phụ, nhưng ít ai muốn diễn vai Tố Cách.
Nhìn Thẩm Hiểu Hiểu vô cùng vui vẻ nói chuyện phiếm với Nguyễn Lương Kiệt, trong lòng Chu Hà cực