Nói thật, mỗi lần gọi điện thoại cho Thời Nhan, lương tâm bị mất đã lâu của Minh Kiều sẽ lại online trong chốc lát.
Dù sao cũng không như dì út, Thời Nhan là một bá tổng rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không nhiều, nàng lại còn phải để những âm mưu dương mưu bên cạnh mình làm phiền cô ấy nữa.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Minh Kiều cười tủm tỉm chào hỏi: "Thời tổng lại đang bận công việc à?"
Đầu dây bên kia có tiếng thở khẽ truyền đến, nhưng hiếm thấy không có âm thanh lật tài liệu.
Minh Kiều nhạy bén nhận ra gì đó: "Sao không nói gì thế, có phải chuyện tôi nhờ cậu có manh mối rồi không?"
Thời Nhan rốt cuộc mở miệng, thanh âm lại không thấy khác thường gì: "Cậu gọi cho tôi chỉ để hỏi cái này thôi hả?"
"Cũng không phải chỉ mỗi hỏi cái này." Minh Kiều chậm rãi nói: "Bây giờ tôi ở bên ngoài nhưng không nói cho dì út biết, lừa dì ấy là đang ở nhà đứng tên cậu.
Nếu dì ấy gọi cho cậu, nhớ đừng nói lỡ miệng đấy."
Nàng nghĩ dì út sẽ không gọi điện thoại cho Thời Nhan vì dù sao dì ta và Thời Nhan cũng không quen thân gì cho lắm, nhưng cứ phòng trước khỏi họa.
Còn việc dì út có đi điều tra hiện giờ nàng đang ở đâu hay không, càng không cần lo lắng.
Thời Nhan, với tư cách là người thừa kế đại gia tộc, sở hữu vô số bất động sản, dì ta sẽ không dễ điều tra đâu.
Cho dù có nghiêm túc điều tra cũng không tra được, mà không tra được mới chứng minh nơi nàng ẩn nấp rất an toàn.
Thời Nhan dừng một chút mới hỏi: "Vì sao phải nói dối dì ấy, không phải hai người thân mật nhất sao?"
Nếu là trước kia, Thời Nhan tuyệt đối sẽ không hỏi câu này, ít ra là sẽ không hỏi cứng rắn như vậy, tính cách cô ấy thẳng như cột điện chứ không phải là không có EQ.
Minh Kiều hiểu rõ, trong lòng càng khẳng định suy đoán của mình, nhẹ giọng cười: "Xem ra cậu đã tra được vài thứ rồi."
Nhưng hẳn còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với nàng.
"Cậu đã sớm biết là dì ta phái người giám thị cậu." Giọng điệu Thời Nhan rất ngưng trọng, còn trộn lẫn hoang mang vô tận: "Chúng ta gặp mặt rồi nói."
Minh Kiều nói: "Không thể nói là đã sớm biết, chỉ suy đoán là dì ấy thôi.
Bây giờ cậu đã giúp tôi xác minh đó là dì ấy, thế nên tôi mới không ngạc nhiên."
"Tại sao?" Thời Nhan rất khó hiểu.
Vì sao dì út phải giám thị Minh Kiều, vì sao Minh Kiều lại sớm hoài nghi là dì út, điều này hoàn toàn vượt quá nhận thức của cô ấy cho tới nay.
"Nói thật thì tôi cũng rất muốn biết, nhưng có một số câu trả lời chỉ có dì ấy mới biết rõ." Minh Kiều rũ mắt xuống, thanh âm cực độ bình tĩnh.
"Thế sau này cậu định làm thế nào?" Thời Nhan hỏi.
Minh Kiều không trả lời, chỉ hỏi: "Ngoại trừ chuyện dì ấy giám thị tôi ra, cậu còn phát hiện gì khác không?"
Thời Nhan: "Tin đồn Đường Hiểu Ngư là con gái riêng xôn xao đợt trước cũng là dì ta phái người lan truyền."
Minh Kiều suy tư, cảm thấy rất hợp lý, nguồn gốc của lời đồn là từ chỗ nguyên chủ truyền ra ngoài, nhưng nếu không có dì út tận sức ủng hộ, quả thật sẽ không náo loạn lớn đến mức như vậy.
Nàng cũng không cảm thấy Thời Nhan tra được quá ít thứ, hiện giờ mới chỉ là giai đoạn đầu kịch bản, hành động tìm đường chết của nguyên chủ vẫn có hạn, động tác của dì út đương nhiên cũng không nhiều.
Thời Nhan nghe nàng im lặng, nhớ tới chuyện xảy ra cách đây không lâu, trong lòng nổi lên một tia áy náy: "Xin lỗi, tôi cũng tưởng là cậu."
Không đâu bạn ơi, tôi tuyệt đối không oan, chỉ có mỗi việc gánh nồi chung thì dì út đẩy toàn bộ cho tôi mà thôi.
"Không cần xin lỗi đâu." Minh Kiều nhẹ giọng cười: "Trong chuyện này tôi cũng không trong sạch tuyệt đối."
Nàng nói thật một cách thẳng thắn nhưng Thời Nhan bây giờ lại không hề cảm thấy nàng cố ý, nhận định là dì út lợi dụng nàng, muốn an ủi nhưng lại thật sự không có thiên phú nhẹ nhàng trấn an người khác, cuối cùng đành quyết định làm mấy chuyện thực tế hơn: "Tôi có thể thay cậu hẹn gặp Minh Vi, giúp cậu làm chứng."
"Giờ chưa phải lúc."
Thời Nhan nhíu mày: "Sự nhẹ dạ của cậu sẽ phóng túng dì ta, đã sai lại càng sai thêm."
Minh Kiều nghĩ thầm, sợ là cậu hiểu lầm gì tôi rồi, tôi có dính với hai chữ nhẹ dạ bao giờ đâu.
"Tôi không có ý định giấu giếm cho dì ấy, nếu không cũng không cần cậu giúp tôi điều tra dì ấy làm gì, cứ như vậy hồ đồ mà sống chẳng phải được rồi sao."
Nàng nói: "Nhưng bây giờ chưa phải lúc."
Thời Nhan truy vấn: "Vì sao? "
Minh Kiều nói: "Những gì chúng ta nắm giữ bây giờ là chưa đủ, bất kể là phương diện pháp lý hay đạo đức đều không đủ để dì ấy bị trừng phạt nặng nề."
Ban đầu đúng là nàng muốn Thời Nhan làm chứng cho nàng, giúp nàng vạch trần dì út.
Nhưng hiện tại Đường Hiểu Ngư đã bước đầu hiểu rõ bộ mặt thật của dì út, chuyện này cũng không còn cấp bách như vậy nữa.
Cho nên cũng không cần phải đánh rắn động cỏ.
"Nếu như không thể một đòn chí mạng sẽ chỉ mang đến phiền toái vô cùng vô tận cho tất cả mọi người."
Ngữ khí của nàng nặng nề, nghe sơ còn có vài phần nghiêm sát.
Thời Nhan chưa từng nghe Minh Kiều nói bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy bao giờ, mang theo mười phần cảnh giác phòng bị, còn có sự kiên quyết khi bản thân lâm vào cục diện nguy nan, nhưng chuyện bây giờ dì út làm còn xa mới khiến người ta như gặp địch mạnh thế này.
Trừ phi trong đó còn xảy ra chuyện cô ấy không biết.
Thời Nhan còn chưa làm rõ được đống suy nghĩ rối bời, đã nghe Minh Kiều lại khôi phục loại ngữ điệu thờ ơ kia: "Thế là đủ rồi, nhớ giữ kĩ đồ cậu tra được.
Đợi đến ngày cần trình đến trước mặt chị tôi thì nhờ cậu, những thứ khác không cần truy xét thêm nữa."
Minh Kiều nói vậy là bởi vì gần đây nàng càng nghĩ càng cảm thấy dì út ngoại trừ tâm cơ thủ đoạn ra, trên người còn có rất nhiều chỗ không thích hợp, mà tình tiết ẩn trong sách gốc lại có quá nhiều.
Mặc dù nàng không phải người tốt, nhưng nàng sẽ không lừa dối những người tốt với mình.
Nhưng mà nàng cũng biết rõ, không thể nói hai ba câu như vậy đã đuổi Thời Nhan, còn cần phải nghĩ một ít từ thích hợp để trấn an một chút.
Dù sao người ta đã vất vả giúp nàng điều tra lâu như vậy, còn không thấy bóng dáng thù lao, toàn bộ sự việc càng như trong sương mù, cái gì cũng nhìn không rõ, giờ đổi cho ai cũng cảm thấy nghẹt thở.
Đang lúc nàng nghĩ từ, Thời Nhan đã biết chờ kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay, nếu muốn hỏi ra cái gì từ miệng nàng thì sẽ càng khó hơn, ngữ khí trầm xuống: "Được, cậu không muốn nói đến dì út, vậy chúng ta đổi sang nói chuyện người khác.
Sao lại còn cả Tạ Sở nữa?"
Lòng Minh Kiều căng thẳng, thốt lên: "Cậu đang điều tra cả anh ta nữa hả?"
Chết rồi, nàng sẽ không thật sự liên lụy Thời Nhan nhảy vào hố đấy chứ?
Nhưng mà nghĩ lại, dì út đi điều tra Tạ Sở vẫn là kết quả nàng dẫn dắt, Thời Nhan vô duyên vô cớ thì sao có thể đi điều tra Tạ Sở được, nhất định là phát hiện manh mối lúc điều tra dì út.
Không chênh lệch lắm so với dự đoán của Minh Kiều, khi Thời Nhan điều tra dì út thì phát hiện một ít dấu vết chỉ về phía Tạ Sở, nhưng nghĩ đến lời dặn dò trịnh trọng của nàng, Thời Nhan khắc chế không tra tiếp.
Bản thân Thời Nhan hoàn toàn không sợ hãi, nhưng cô ấy rất lo lắng hành động tùy tiện sẽ hại Minh Kiều.
Hiện tại cô ấy cố ý nói ngắn gọn rồi lại hàm hồ, nếu Minh Kiều không biết chút nào chuyện Tạ Sở, phản ứng hẳn nên là mờ mịt hoang mang mà không phải khẩn trương truy hỏi cô ấy có điều tra Tạ Sở hay không trước tiên.
Nhưng trên thực tế, coi như Minh Kiều đã phát hiện Thời Nhan đang thăm dò cũng không thể giả ngu được, nếu nàng để Thời Nhan ngắm hoa trong màn sương, dựa theo tính cách của đối phương tuyệt đối sẽ đi sâu điều tra, đến lúc đó bàn tính này của nàng sẽ không những không kiềm chế được dì út