- --o0o---
Minh Kiều nói cho cùng cũng không phải là người chậm chạp gì, nàng nhận ra tâm tình Đường Hiểu Ngư thay đổi, tuy không bắt được gợn sóng nhưng cũng nhạy cảm phát giác được cô đang không mấy vui vẻ.
"Cô sao vậy?"
Ý niệm trong đầu nàng nhanh chóng chuyển động, kết hợp với kinh nghiệm có được từ bạn bè trước kia, như có điều ngộ ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Hiểu Ngư.
Đường Hiểu Ngư không ngờ Minh Kiều lại nhạy bén đến vậy, dù sao ngay cả bản thân cô cũng không hiểu mình đang sa sút vì điều gì nữa.
Nhưng trong tầm mắt, Minh Kiều đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, rất nhanh có nhiệt độ mềm mại cùng tường vi kề sát, Minh Kiều ngồi trên tay vịn sofa mà cô đang ngồi.
Cô ngẩng đầu trong vô thức, chỉ thấy ánh mắt Minh Kiều sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm, khóe miệng càng cong lên độ cong đẹp mắt, tràn ngập tự tin nhất định phải có được.
Đường Hiểu Ngư bị nụ cười của nàng làm váng mắt, trong lòng lại có phần bối rối khó hiểu, miễn cưỡng duy trì giọng điệu không khác ngày thường: "Đừng ngồi đây."
Minh Kiều có bao giờ ngoan ngoãn nghe lời đâu, không chỉ không đi mà còn dựa vào gần hơn, cánh tay cũng dùng lực không mạnh không nhẹ nâng lưng cô lên: "Tôi hiểu rồi, Dạ Oanh."
Đường Hiểu Ngư không biết nàng hiểu được cái gì, chỉ có thể nhân động tác của nàng mà thẳng lưng theo bản năng, cách nàng gần hơn nữa.
Nhiệt độ lòng bàn tay xuyên qua chiếc áo sơ mi mỏng kia thật ra cũng không nóng rực, nhiệt độ cơ thể của chủ nhân bàn tay như luôn lành lạnh nhưng xúc cảm kia lại tựa một đám lửa rơi xuống.
Ban đầu không cảm thấy gì, tới lúc nóng rực thì lửa đã cháy vượng như muốn xuyên thấu qua quần áo mỏng manh mà lan tràn, cho đến khi đốt cháy ngực cô.
Đường Hiểu Ngư giơ tay lên muốn đẩy nàng ra xa chút, nhưng lần đầu tiên cô phát hiện cánh tay mình không linh hoạt như trong tưởng tượng, chậm chạp mà tê dại.
Đúng lúc này thanh âm mỉm cười của Minh Kiều truyền đến: "Tôi biết cô đang ghen."
Đường Hiểu Ngư ngẩn ra, mở to đôi mắt nhìn nàng.
Tâm tình của Minh Kiều hiện giờ rất tốt, trước nay chưa từng tốt đến thế.
Trước kia nàng từng có khá nhiều bạn bè, biết giữa bạn bè cũng sẽ có dục vọng chiếm hữu, cũng sẽ có hành vi ghen tuông, liên tưởng đến sự thay đổi cảm xúc vừa rồi của Đường Hiểu Ngư, nàng đã hiểu.
Đường Hiểu Ngư nhất định cũng đã coi nàng là bạn bè, cho nên nhìn thấy nàng tỉ mỉ chuẩn bị quà cho một người bạn khác mới có thể mất mát như vậy.
Ai không muốn bạn bè mình đối xử với mình theo cách độc nhất vô nhị, quý như chính họ chứ.
Cho nên bất kể là loại tình cảm gì cũng sẽ có dục vọng cá nhân.
Tình thân, tình bạn hay tình yêu đều giống nhau, không nên quá mức thần thoại một loại tình cảm nào đó, cũng không phải tự thấy có tư tâm là không chấp nhận nổi, chỉ cần có thể nắm giữ cân bằng trong đó đã rất tốt rồi.
Nghĩ thông suốt, tâm tình của Minh Kiều cực kì tốt, nàng cảm thấy nếu Đường Hiểu Ngư cũng muốn, đừng nói là thiết kế cho cô một cái váy, cho dù là mười cái, trăm cái cũng không thành vấn đề.
Nàng hơi khom người, bắt giữ từng đợt sóng cảm xúc lớn đang dập dềnh trong mắt Đường Hiểu Ngư bởi vì bị nàng nhìn thấu tâm tư.
Đôi mắt của cô thực sự rất đẹp, vừa sâu lại vừa đen, tựa như viên ngọc trai đen tuyệt mĩ nhất trên đời.
Con người cũng vậy, tuy rằng suy nghĩ cũng rất nhiều nhưng dù là tâm tư hay tính cách đều rất thuần túy sạch sẽ.
"Cô ghen rồi, cô để ý tâm tư của tôi hướng về phía ai, không còn chỉ coi tôi là nạn nhân đáng thương nữa."
Giọng điệu của nàng chắc chắn: "Cô bắt đầu coi tôi là bạn rồi."
Lời nói của Minh Kiều khiến trong lòng Đường Hiểu Ngư chợt buông lỏng, cô cũng xem nhẹ sự căng thẳng ban đầu của mình rốt cuộc là vì sao.
Sau khi thả lỏng chính là ngượng ngùng sâu hơn, cô không dám dùng sức đẩy người ra, chỉ muốn nhẹ nhàng đẩy cánh tay ôm sau lưng cô ra nhưng không thành công: "Đừng nghịch nữa."
"Tôi có nghịch gì đâu." Minh Kiều thật vất vả mới nhìn thấy độ thiện cảm vô hình tăng lên rõ rệt, rốt cuộc không cần cân nhắc lung tung như ngắm hoa trong sương mù nữa, làm sao chịu dễ dàng buông tha: "Dạ Oanh, cô nói cho tôi biết đi, có phải cô không còn ghét tôi nữa rồi không?"
Cô còn ghét nàng sao?
Cô không còn ghét nàng nữa hả?
Thì ra cách thân phận người xa lạ, nàng cũng cảm giác được.
Thân hình Đường Hiểu Ngư dừng lại, cũng đúng, nàng vốn là người có tâm tư rất nhạy bén, nếu không làm sao có thể cảnh giác và hoài nghi dì út lẫn Tạ Sở trong khi tất cả mọi người đang chìm đắm trong sự giả dối, mà sự thật cũng chứng minh cảnh giác và hoài nghi của nàng không hề dư thừa.
Vậy bây giờ, cảm quan của cô về Minh Kiều rốt cuộc là gì đây.
Mí mắt Đường Hiểu Ngư khẽ chớp, đại khái là từ khi nói rằng sẽ không thất vọng về nàng nữa, cũng đã không muốn tiếp tục ghét nàng rồi.
"Tôi..." Đường Hiểu Ngư chăm chú nhìn Minh Kiều, đôi mắt như mặc ngọc tản đi làn sương mù vẫn luôn bao bọc tất cả cảm xúc, lộ ra vài phần tâm tư chân thật: "Tôi coi cô là bạn."
Coi cô là bạn nên mới muốn giúp cô, mới ôm kỳ vọng về cô.
Không còn chỉ vì cha mẹ đã chết, hay vì nhà họ Minh.
Có lẽ đã sớm không chỉ vì bọn họ nữa.
Tôi coi cô là bạn.
Câu nói này rơi vào trong tai Minh Kiều, giữa bầu trời đêm đen kịt hình như có vô số pháo hoa nổ tung chấn động lòng người, lại cũng sáng rực đến chói mắt.
Khóe môi nàng nhếch lên, nụ cười hoàn toàn nở bừng trên khuôn mặt kiều diễm.
Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu Ngư nhìn thấy Minh Kiều cười như vậy, bất kể là trước kia hay hiện tại, nụ cười của nàng đều pha trộn quá nhiều ý vị không thuần khiết.
Có ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống, có tùy ý thờ ơ, cũng có lạnh lẽo bất cần đời, mà càng nhiều lần nụ cười của nàng thậm chí khiến người ta cảm thấy lạnh như băng.
Mặc dù Minh Kiều sẽ không thể hiện thần sắc như thế với cô, nhưng thần sắc như vậy quá có cảm giác khoảng cách, thường xuyên khiến cô cảm thấy Minh Kiều giống như một hòn cô đảo trên biển, tuy rằng nàng ở đó nhưng nhìn xa xa bốn phía đều là biển và sương mù làm người ta khó mà xem thấu.
Chỉ có bây giờ nàng mới tinh nhuận vô lo, thực sự hạnh phúc.
Nếu như có thể làm cho nàng mãi vui vẻ như vậy cũng rất tốt.
Đôi mắt đen nhánh của Đường Hiểu Ngư lưu chuyển từng gợn sóng lấp lánh cùng khuôn mặt trắng như tuyết tôn lẫn nhau lên, trong một khoảnh khắc nào đó dường như có sự dịu dàng thoảng qua.
Ý cười của Minh Kiều nở rộ giây lát, rồi lại như nghĩ đến gì đó, tháo kẹp tóc trên đầu xuống, bỏ vào lòng bàn tay Đường Hiểu Ngư.
Nàng khẽ cười trong thần sắc hoang mang nháy mắt của Đường Hiểu Ngư: "Tôi cảm thấy cô đeo cái này là đẹp nhất, hợp nhất.
Không giống như tôi, muốn kẹp lại phải buộc đuôi ngựa cao, lại còn phải uốn mấy lần trước khi ra ngoài nữa."
Nàng nói xong, nâng lên một lọn tóc trên mái tóc dài đã nhìn không ra từng hơi xoăn nhẹ: "Cô xem, đã khôi phục rồi, cho nên cô đeo vẫn đẹp mắt hơn."
"Tôi muốn..."
Tôi muốn xem cô mặc chiếc váy lụa trắng đeo nó, lời này xoay quanh đầu lưỡi rồi biến thành: "Tôi muốn làm cho cô thật nhiều váy đẹp, đến khi ấy cô đeo nó nhất định sẽ càng đẹp hơn."
Đường Hiểu Ngư giật mình, không hiểu sao tim lại đập nhanh.
Không biết là vì lời khen ngợi của Minh Kiều hay là vì nàng hứa hẹn cũng sẽ thiết kế quần áo cho cô, hoặc là vì nàng áp quá sát, hương tường vi quá đậm.
Có lẽ vừa rồi cô thật sự có chút hâm mộ người bạn trong miệng Minh Kiều, không phải vì váy, chỉ là vì tâm ý của Minh Kiều, chỉ là vì cô cũng từng tưởng tượng đến, từng chờ mong viễn cảnh sống yên bình hòa thuận với Minh Kiều.
Có lẽ sự tình chung quy là...!trăm sông đổ về một biển.
"Được rồi, về ăn cơm cho ngon đã nào."
Minh Kiều được toại nguyện, mới phát hiện mình và Đường Hiểu Ngư dựa vào quá gần nhau.
Tuy rằng đêm đó được Đường Hiểu Ngư cứu, nàng còn từng được Đường Hiểu Ngư ôm, nhưng khi đó mùi máu tươi và cái chết dây dưa sát gần, căn bản không thể có tâm tư hồng hường gì.
Bây giờ nhớ về đêm đó, lại cảm thấy kinh tâm động phách, còn có một loại bầu không khí kỳ dị khác khiến người ta run