Đường Hiểu Ngư đặt hòm thuốc ở cạnh giường, nghe vậy bèn dừng tay lại: "Đã nói là bảo vệ cô rồi thì tôi sẽ tuân thủ."
Dù cho có bao ân oán vắt ngang giữa cô và Minh Kiều, cô cũng sẽ không bỏ mặc người ta lúc hiểm nguy, không chỉ bởi vì không muốn thấy người nhà họ Minh khổ sở vì mất đi nàng, mà còn là vấn đề nguyên tắc nữa.
Đương nhiên Minh Kiều biết theo tính cách của cô thì đã nói là sẽ làm, không những vậy, còn dốc hết sức vào làm.
Nhưng giờ nàng còn tò mò về hòm thuốc này hơn.
Nguyên chủ vừa bị đuổi khỏi nhà không bao lâu, đồ linh tinh nhỏ nhặt như hòm thuốc còn chưa kịp mua, nên hòm thuốc này không thể bị Đường Hiểu Ngư tìm thấy ở trong nhà được.
Nếu không phải đồ trong nhà, chẳng nhẽ là gọi shipper đưa đến sao?
Nhưng đến khi Đường Hiểu Ngư lấy ra băng gạc và một số loại thuốc lạ lẫm, nàng liền bỏ qua cái suy đoán không có sức thuyết phục kia sang một bên.
Hệ thống tức thời phát biểu cái nhìn: [Kí chủ, hòm thuốc này chắc là đồ nhân vật chính mang theo bên mình.]
Không đợi Minh Kiều đoán Đường Hiểu Ngư giấu hòm thuốc to đùng thế này ở đâu, nó đã nói tiếp: [Tôi đoán rằng nhân vật chính có lẽ có dị năng hệ không gian.]
Minh Kiều rất hâm mộ loại năng lực nổi tiếng này.
Nàng nhanh chóng học được cách giao lưu với hệ thống bằng tâm trí: [Ta nghe nói loại dị năng này hình như cho cả linh tuyền chữa bách bệnh, làm đẹp đủ kiểu, còn có thể xây nhà, làm ruộng, chăn nuôi động vật nữa.]
Hệ thống trầm mặc nửa ngày mới chật vật hỏi: [Ai bảo thế?]
Minh Kiều: [Uhmmm, nhân vật chính bộ truyện khác bảo ta thế.]
Hệ thống: Được rồi kí chủ, tôi biết nguyên nhân cô hiểu công việc thế rồi, hóa ra là con nghiện tiểu thuyết chính hiệu luôn.
Đường Hiểu Ngư mở hòm thuốc, thấy dáng vẻ bay lên chín tầng trời của Minh Kiều thì mở miệng nói: "Được rồi, cởi quần áo ra đi."
Minh Kiều ngượng ngùng nói với hệ thống: [Cởi quần áo á, đến khâu lấy thân báo đáp nhanh vậy sao? Nhanh quá, ta còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.]
Hệ thống im lặng: [Kí chủ cô thật là!]
Ý của người ta là muốn sơ cứu vết thương cho cô.
Mà kí chủ cũng chỉ dám nói với nó thôi, ở trước mặt nhân vật chính thì lại đứng đắn ra mặt.
Minh Kiều gật đầu, cởi cúc bộ váy liền áo đang mặc ra, may là váy này không phải váy mặc qua đầu, không thì lại phải dùng kéo cắt ra.
Đường Hiểu Ngư cấp tốc xem vết thương của nàng, quả nhiên thấy được vết thương lớn vốn rất dữ tợn giờ chỉ bé bằng sợi chỉ, thế nên người này mới có tinh thần như bây giờ.
Nhưng mà vết thương lành nhanh đến mức này thì chắc chắn không chỉ bởi vì năng lực của cô được.
Nét trầm tư hiện lên trong con ngươi đen nhánh của Đường Hiểu Ngư, nhưng cô không hỏi.
Chuyện đêm nay để cô kết luận được rằng Minh Kiều có bí mật, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp để dò hỏi, mà có hỏi thì chưa chắc Minh Kiều đã chịu nói thật.
Ánh mắt cô chuyển đến vết máu nhạt màu đông thành mảng lớn trên làn da trắng bóc nõn nà của Minh Kiều, phảng phất như nhìn thấy hoa hồng nở rộ trong bão tuyết, đẹp đến ngạt thở.
Đường Hiểu Ngư bỗng thấy có chút mất tự nhiên, ngay cả đầu ngón tay đỡ lấy vai Minh Kiều cũng đã nóng lên.
Cô nhanh chóng rút tay về, lần nữa đứng thẳng dậy.
Thấy Minh Kiều dùng cặp mắt đào hoa trắng đen rõ ràng kia nhìn chăm chú vào cô như đang thấy kì quái, ngay lập tức ổn định tâm trạng: "Tôi đi lấy chậu nước."
Minh Kiều nở nụ cười: "Ừ, phiền cô rồi."
Đến khi lấy nước về, mấy tia mất tự nhiên trong lòng Đường Hiểu Ngư cũng đã tiêu tán.
Nàng rũ mắt dấp nước vào khăn, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người Minh Kiều.
Minh Kiều cảm nhận được cảm giác dễ chịu khi nước ấm tiếp xúc với làn da, lại cảm thán với hệ thống: [Người mình ghét mà còn chăm sóc cẩn thận đến vậy, cô ấy đúng là người tốt nghìn năm có một mà.]
Hệ thống: [Đúng thế, nên kí chủ cô đừng lấy oán trả ơn, thay biện pháp báo ân khác đi.]
Cái gì mà lấy thân báo đáp chứ, dame yo! (Không được!)
Minh Kiều suýt thì cười ra tiếng, tranh thủ chuyển lực chú ý lên gương mặt tinh xảo như sứ trắng kia của Đường Hiểu Ngư.
Cái bịt mắt này đúng là thần kì thật, nàng nằm gần Đường Hiểu Ngư thế này, mà dưới tình huống đã biết cô là ai vẫn không thấy có tí quen thuộc nào cả.
Đường Hiểu Ngư nhanh chóng lau khô vết máu trên người nàng, lấy ra thuốc và băng gạc băng bó vết thương cho nàng.
Mái tóc dài giấu trong áo choàng đung đưa theo động tác, có vài sợi hạ xuống vai nàng.
Minh Kiều cố nén xúc động muốn sờ thử, chỉ thấy mái tóc đẹp dài như rong biển kia cọ ngứa đầu vai nàng, đã thế không hiểu sao lại ngứa cả vào trái tim.
Nàng đang chống cự lấy cảm giác ngứa ngáy lạ lùng thì nghe thấy giọng nhàn nhạt của Đường Hiểu Ngư vang lên bên tai: "Vết thương của cô lành rất nhanh, nhưng tôi vẫn kiến nghị cô nên đi bệnh viện khám một lần xem sao."
Dứt lời, đã băng bó xong, cô lại rời đến một khoảng cách không xa cũng chẳng gần với nàng.
Thực tế thì một đao kia hẳn đã làm nội tạng bị tổn thương.
Nếu không có sự cứu viện kịp thời của Đường Hiểu Ngư và bản hack là hệ thống thức tỉnh nhanh thì giờ nàng đã thành thi thể rồi.
Minh Kiều thoáng mất mát khi nhiệt độ và hương thơm của người nọ rời đi, cảm giác như gian phòng đã đóng cửa sổ mà vẫn thấy lạnh.
Nàng bình tĩnh lại, cẩn thận đứng dậy lấy một chiếc áo váy từ tủ quần áo ra để thay.
"Chỉ là vết thương trí mạng mà thôi, không đáng nhắc đến." Tiện tay khua mái tóc dài ra khỏi quần áo, nàng cười gượng một tiếng, phong thái tuyệt đẹp, nhưng lại bồi thêm một câu trước khi ánh mắt Đường Hiểu Ngư trở nên càng thêm lạnh lẽo: "Nếu cô không yên tâm thì mai tôi đến bệnh viện khám thử vậy."
Đường Hiểu Ngư dời ánh mắt khỏi nụ cười xinh đẹp của nàng, nhìn về phía ánh trăng đang dần khuất: "Mạng là của chính cô thôi."
Nói bóng gió là sao cô phải không yên tâm cơ chứ.
Bất tri bất giác đã qua nửa đêm, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ lại sáng.
Hệ thống không nhịn nổi mà xen lời: [Kí chủ này, sao tôi thấy cô cứ trêu chọc nhân vật chính hoài vậy.]
"Có hả?" Minh Kiều trầm tư một hồi mới nói tiếp: "Chắc là mị lực của ơn cứu mạng rồi, nên ta mới khó kìm lòng như thế."
Hệ thống: [...]
Thay