Đủ mối suy nghĩ, nói thì dài nhưng thực ra cũng chỉ trong chớp mắt.
Đường Hiểu Ngư thấy Minh Kiều cầm điện thoại lơ đãng thì không khỏi bất ngờ, vô ý thức liếc qua màn hình, vừa hay thấy ghi chú tên người gọi, đôi lông mày cau lại một cách khó mà nhìn thấy được.
Cô không có cảm tình đặc biệt gì với dì út, vì dù cho là ai đi nữa thì cũng sẽ không thích một người trưởng bối bất công cả, nhất là người được bất công còn là người tráo đổi cuộc sống với mình.
Nhưng khi cô thấy Minh Kiều như đang suy tư điều gì, biểu tình còn khá vi diệu, sự kì lạ trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Theo cô biết thì dì út đối xử với ba chị em nhà họ Minh khá được, nhất là rất thiên vị Minh Kiều, quan hệ giữa hai người luôn rất thân mật, cớ gì khi thấy dì út gọi điện nàng lại có phản ứng này?
Con ngươi đen nhánh của Đường Hiểu Ngư hiện ra mấy phần trầm tư, đang muốn mở miệng thăm dò đã nghe thấy Minh Kiều loáng thoáng nói "Cơ hội chắc tới rồi đây", sau đó đi sang một bên tiếp điện thoại.
Minh Kiều đi sang một bên nghe điện thoại, chủ yếu là do lo lỡ đâu dì út lại quở trách Đường Hiểu Ngư với nàng qua điện thoại thì hẳn sẽ rất xấu hổ.
Dù sao thì cũng không phải lần một lần hai dì út cùng nguyên chủ nói xấu sau lưng Đường Hiểu Ngư.
Hiện giờ Minh Kiều thực sự không muốn ấn tượng vốn không lấy gì làm tốt của mình trong mắt Đường Hiểu Ngư đã thấp lại càng thấp hơn nữa.
Về phần cơ hội mà hồi nãy nàng nói, là nàng nhớ ra một chi tiết trong sách rằng khi nguyên chủ vừa bị đuổi khỏi nhà không lâu, dì út biết được liền gọi điện thoại an ủi nàng, đồng thời còn cho nàng một cơ hội gây sự mới: Tham gia tiệc rượu.
Ai nấy đều biết tham gia tiệc rượu là khâu không thể thiếu trong mọi câu chuyện hào môn, cũng là nơi tất yếu để gây sự, có thể nói rằng mười bữa tiệc chưa chắc có một bữa an lành.
Đó là tiệc rượu giao lưu mang tính chất từ thiện, có rất nhiều người nổi tiếng và người cầm quyền tham gia, nhà họ Minh cũng có một vị trí trong đó.
Nguyên chủ được dì út dẫn đi đã giáng một đòn bắt cóc đạo đức lên chị mình Minh Vi.
Vì hiện giờ người dẫn đầu nhà họ Minh là chị ấy, nên nguyên chủ có thể về nhà hay không đều dựa hết vào cái gật đầu của chị, Đường Hiểu Ngư có vui hay không lại phải đặt ở đằng sau.
Nhưng chị ấy dù là vì sự ổn định của gia tộc hay tôn trọng ý nguyện của Đường Hiểu Ngư thì đều không đồng ý.
Bị chị mình từ chối ở ngoài cửa, lại còn bị vài người không ưa mình chế giễu, nguyên chủ thấy mình phải chịu sự nhục nhã quá lớn, sau đó lại gán cái thù này lên thân Đường Hiểu Ngư vốn còn chẳng đi tham gia bữa tiệc.
Nếu Đường Hiểu Ngư biết, chắc hẳn cũng sẽ thấy cạn lời.
Chỉ là nguyên chủ và dì út không đạt được mong muốn, nhưng vẫn mang đến một vài lời chỉ trích cho Đường Hiểu Ngư và nhà họ Minh.
Hóng hớt là bản tính con người, dù có là người quyền cao chức trọng vẫn có dục vọng đó, chỉ khác nhau ở mạnh hay yếu mà thôi.
Bọn họ chưa hẳn đã thực đồng tình nguyên chủ hay có cách nhìn thế nào, nhưng vẫn kêu rằng cách hành xử của nhà họ Minh có hơi vô tình, con cái bị tráo đi chỉ là ngoài ý muốn, không thể trách nguyên chủ năm đó mới ra đời được.
Con chó con mèo nuôi mười tám năm cũng còn có tình cảm, giờ nói đuổi là đuổi thì đúng là quá máu lạnh.
Còn cả Đường Hiểu Ngư, dù cô phải chịu thua thiệt nhưng cứ một mực phải đuổi người ta đi thì quá là nhỏ nhen, nghe nói bên nhà họ Đường còn chẳng có người thân họ hàng nào cả.
Rất có tư thế đứng nói chuyện không đau lưng.
Minh Kiều muốn đi tham gia bữa tiệc, dĩ nhiên không phải vì đưa chị nuôi vào tròng đạo đức hay làm Đường Hiểu Ngư thấy khó chịu, chẳng qua là nàng thấy đây là một cơ hội rất tốt.
Trong những người nàng nghi ngờ thì ít nhất có một số người sẽ tham gia bữa tiệc lần này, tiện cho nàng thăm dò phản ứng của họ một thể.
Trong lúc đang nghĩ ngợi thì cuộc gọi đã được kết nối.
"Kiều Kiều à, dì nghe nói con bị chị con đuổi ra khỏi nhà rồi hả?"
Thanh âm của dì út truyền tới.
Khi nguyên chủ bị đuổi khỏi nhà, dì út còn đang đi du lịch bên ngoài.
Nơi dì ta đi yếu sóng, nguyên chủ lại không liên hệ sớm với dì ta nên khi dì ta biết tin thì hai người đã không liên lạc một tháng rồi.
Nhưng mà đừng nói là một tháng, dù có một năm không liên lạc cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc gây sự của hai dì cháu cả.
Minh Kiều vâng một tiếng: "Đúng ạ."
Dì út có hơi giận dữ: "Hiện giờ tuy nói cho con bé kia làm chủ nhà, nhưng nó cứ thế mà đuổi cháu ra thì cũng thật là lạnh lùng quá.
Với lại dì vẫn còn là người nhà họ Minh, chuyện lớn thế này chẳng ai nói cho dì biết câu nào hết."
Minh Kiều: "Đúng ạ."
Dì út thấy phản ứng của nàng có hơi lạnh nhạt qua loa: "Kiều Kiều cháu sao rồi? Có phải là không được vui hay không?"
Minh Kiều rất muốn trả lời câu đúng ạ nữa, nhưng nếu làm dì út bực mình cúp máy thì vụ bữa tiệc coi như hỏng, nên nàng lập tức vào trạng thái: "Cháu bị đuổi khỏi nhà rồi, vui sao nổi ạ?"
Dì út thấy đây mới là phản ứng mà nàng nên có, ngữ khí trở nên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cháu cũng thành thật ghê, chị cháu bảo cháu dời ra ngoài thì cháu dời luôn, sao không biết quấy với nó, quấy với mẹ cháu ấy."
Vừa nghe đã biết là nhà gây chuyện chuyên nghiệp.
Minh Kiều dùng ngón tay trắng nõn gãi mặt: "Cái này...!Cháu cũng muốn, nhưng mà không gặp được cả hai người luôn."
Chị Minh Vi là người bận rộn, cơ bản không thấy được mặt trong nhà, đi công ty gặp thì phải hẹn trước, đừng nói là giờ nàng bị đưa vào sổ đen rồi, ngay cả cửa còn chẳng vào nổi.
Còn mẹ nuôi thì vì thân thể không tốt nên mấy năm nay vẫn luôn sống trong viện điều dưỡng.
Nơi đó quản lí ra vào rất gắt, nếu mẹ nuôi không muốn gặp thì nàng có đi cũng bằng không.
Đương nhiên là Minh Kiều cũng không muốn đi.
Thực ra dì út cũng biết điều này, dì ta cũng đã tính toán từ sớm, biết rằng dù mình có về tự đưa nàng đi gặp thì chưa chắc đã vào cửa được nên chỉ đành đi lối riêng.
"Thế này đi, hai hôm nữa nhà họ Bạch tổ chức một buổi tiệc, chị cháu tám mươi phần trăm sẽ tham dự.
Dì đưa cháu đến đấy gặp con bé, dì cũng không