Editor: Diệp Hạ
Những thứ chướng mắt đó, biến mất, hoặc là chết.
Trác Nhất Thần đi rồi, Tạ Quan Sư vẫy vẫy tay với mấy người chung quanh, nói: "Vây lại đây làm gì, nên làm gì thì làm đi, tản ra!"
Mọi người nhanh chóng tản ra, chỉ là Tạ Quan Sư vẫn cứ ở trung tâm bát quái, bọn họ nhịn không được dùng ánh mắt tò mò đánh giá bên này, làm Tạ Quan Sư không tiện làm ra hành động kế tiếp. Chờ đến tiết sau, tầm mắt các bạn học rốt cuộc không dừng ở trên người y nữa, y mới lấy hộp điện thoại từ trong ngăn kéo ra.
Tạ Quan Sư dùng khuỷu tay đẩy đẩy Chung Tri, ghé vào trên bàn, nhỏ giọng nói: "Đây là tặng cho cậu."
Vốn y cũng không trông cậy vào loại quà nhỏ này có thể đả động Chung Tri, làm độ hảo cảm của thiếu niên tăng lên gì đó, nhưng là nếu muốn theo đuổi người ta, thành ý vẫn nên có, bằng không sẽ không xứng với tên tuổi tiểu bá vương vườn trường Tạ Tiểu Phi. Nhưng ai biết Chung Tri còn lạnh nhạt hơn y tưởng tượng, nhìn cũng không nhìn một cái, lạnh lùng cúi đầu làm bài thi.
Tốc độ giải đề còn rất nhanh, như là không cần suy nghĩ, đáp án nhanh chóng xuất hiện dưới ngòi bút như nước chảy mây trôi.
Không hổ là người đàn ông trở thành boss phản diện sau này.
Nhưng mà vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao giờ lại lạnh như băng sương thế này.
Tạ Quan Sư duỗi một ngón tay chọc chọc cánh tay Chung Tri, đè thấp thanh âm nói: "Nếu cậu không thích cái này thì thôi, cuối tuần tôi đưa cậu đi mua cái khác nhé, được không?"
Ngòi bút đang lướt trên bài thi chợt lệch đi, vẽ ra một đường cong vút.
"Không phải cuối tuần cậu đi sinh nhật Trác Nhất Thần sao?" Thanh âm hắn không nhẹ không nặng, cũng không phập phồng cao thấp, không biểu lộ cảm xúc gì.
Tạ Quan Sư nhịn không được sờ sờ chóp mũi, nỗ lực nhịn cười, y biết, Chung Tri ghen rồi, tuổi nhỏ, máu ghen cũng thật lớn, thật là tiểu yêu tinh. Nhưng cứ như vậy lại làm Tạ Quan Sư nhịn không được muốn trêu chọc thiếu niên này. Đây cũng là lần đầu tiên y nổi lên tâm tư ác độc này.
"A." Tạ Quan Sư như là mới nhớ tới, gãi gãi đầu, nhỏ giọng an ủi nói: "Đúng rồi, cuối tuần còn phải đi tham dự sinh nhật hắn, thiếu chút nữa là quên rồi...... Nhưng mà không sao, cuối tuần có hai ngày, sinh nhật hắn vào thứ bảy, chủ nhật chúng ta đi là được."
"...... Tùy cậu." Chung Tri gắt gao nắm bút, nỗ lực bình tĩnh, trong đôi mắt đen bóng tràn đầy dục chiếm hữu điên cuồng, chợt lóe rồi biến mất. Hắn nhìn chằm chằm bài thi, nhưng đầu óc đều là câu Tạ Quan Sư nói, gắt gao quấn quanh, làm hắn không thể hô hấp.
Hắn biết —— hắn không nên có cảm xúc này. Được thân cận với một người như vậy đã là chuyện hắn chưa bao giờ có được, cho nên hắn không nên mong chờ quá nhiều. Nhưng hắn không thể, hắn không có cách nào, có lẽ là do lòng tham quá mức, trong lòng hắn đã dần xuất hiện cảm xúc cực kỳ tối tăm. Hắn hy vọng trong mắt người này chỉ có một mình hắn.
Mà những người khác, vô luận là cái râu ria gì, hết thảy nên biến mất mới tốt.
Tạ Quan Sư thấy hắn như vậy, trong lòng lộp bộp, cũng không dám trêu hắn nữa, vội vàng thò lại gần, gác mặt lên cánh tay hắn, khẩn trương nhìn chằm chằm hai mắt thiếu niên, nói: "Cậu tức giận à?"
Đầu ngón tay Chung Tri bấm vào lòng bàn tay, lãnh đạm nói: "Không có."
"Cậu tức giận rồi, ai." Tạ Quan Sư thoạt nhìn như là không biết nên làm cái gì bây giờ, y nắm gáy thiếu niên, dùng sức xoa xoa, nói: "Vừa rồi chỉ nói giỡn với cậu thôi, nếu cậu không thích thì về sau sẽ không nói nữa."
Nói xong y giơ hai ngón tay lên, nghiêm túc lập lời thề.
Lông mi Chung Tri run rẩy, biết rõ người này vô cùng có khả năng lại đang trêu chọc mình, nhưng vẫn hỏi: "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật!" Tạ Quan Sư hứa hẹn: "Tôi phải đến tiệc sinh nhật một chuyến, bằng không sẽ không giữ được mặt mũi. Nhưng mà tôi đi một chút sẽ về, sau đó lập tức đi tìm cậu chơi, được không?"
Chung Tri không nói chuyện nữa, sau một lúc lâu mới gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài.
Tạ Quan Sư cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đề tài này cứ như vậy trôi qua, Tạ Quan Sư cũng không biết trong lúc đó lòng Chung Tri dâng lên ý niệm nguy hiểm như thế nào.
Hốc mắt thiếu niên có chút đỏ lên, nguy hiểm cùng điên cuồng chợt lóe, trong lòng nghĩ, tốt nhất là cậu làm được.
Nếu không...... Nếu không sẽ như thế nào, sẽ làm ra cái gì, hắn cũng không biết.
............
Mấy ngày tiếp theo, cứ đến tiết thực nghiệm và tiết thể dục là Tạ Quan Sư đều quấn lấy Chung Tri suốt.
Trước kia Chung Tri học ở trường bên cạnh cô nhi viện, vô luận khi phân tổ cũng cũng chỉ có một mình. Hắn cũng không biết, hoá ra hai người cùng chơi ném bóng lại có thể vui như vậy. Tạ Tiểu Phi thường xuyên kề vai sát cánh với hắn, vô tình sẽ làm ra một ít động tác thân mật giữa những nam sinh, mà tất cả chuyện này hắn đều chưa từng trải qua.
Tất cả đều làm hắn run rẩy, toàn thân cứng đờ.
Cũng càng trầm mê.
Tuy rằng tất cả bạn học đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Tạ Tiểu Phi cùng Chung Tri thân thiết, cho rằng Tạ Tiểu Phi đang xem bạn học mới như đồ chơi, nhưng Chung Tri không hề ngại.
Hắn sớm quen với ánh mắt bên ngoài, vô luận những ánh mắt đó có hàm nghĩa gì, hắn cũng không muốn để ý tới.
Hắn chỉ hy vọng, có thể luôn ở bên người này như vậy, hấp thu một chút ấm áp kia.
Hắn ngồi cạnh cửa sổ nghiêm túc nghe giảng, ánh mắt lại luôn không tự chủ được liếc qua bên cạnh, mà Tạ Tiểu Phi vẫn ghé vào trên bàn ngủ. Nhưng Chung Tri cũng không dám nhìn quá lâu, bởi vì không biết khi nào người này sẽ tỉnh lại. Nhưng một khi người này ở trên sân thể dục, Chung Tri sẽ có thể ngồi ở bên cửa sổ, không kiêng nể gì nhìn mỗi một chỗ trên người người này.
Lúc đó hắn mới có thể thả lỏng.
Đôi mắt cũng đen nhánh giống như lốc xoáy, như muốn hút hết thảy những người có quan hệ với người này vào,