Tất Cả Tra Công Đều Đuổi Theo Cầu Tái Hợp

Bán diện trang (14)


trước sau

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Kẻ điên làm ra chuyện gì cũng được coi là bình thường

Mọi chuyện tiếp theo đều như là mơ, làm thủ tục kết hôn cũng chỉ hơn hai mươi phút, điền tư liệu, chụp ảnh đăng ký, tên hai người cứ như vậy xuất hiện cùng một trang. Mà Tạ Quan Sư không có lựa chọn nào khác, giống như khi bán mình cho Vinh tổng vậy, theo lời Chung Tri nói, đã bán thì không bằng bán cho Chung Tri. Công ty không thể đi xuống nữa, mà ba cũng đã suy yếu hơn qua từng ngày.

Biểu tình y vẫn luôn có hơi hoảng hốt, ngay cả khi chụp ảnh ánh mắt cũng mờ mịt. Cảm xúc do dự cùng thần sắc phức tạp này tất nhiên đều bị Chung Tri thu hết vào đáy mắt.

Nhưng hôm nay Chung Tri nhìn có vẻ khá vui vẻ, thậm chí có thể nói, đây là lần vui vẻ đầu tiên trong tám năm nay.

Trên máy bay về nước, hai người ngồi cạnh nhau, Chung Tri còn bình tĩnh duỗi tay cài dây an toàn cho Tạ Quan Sư.

"Bây giờ đã không còn cơ hội đổi ý." Hắn nhìn sườn mặt của Tạ Quan Sư, cười nhạo nói: "Cậu đã chuẩn bị chưa, sau này vô luận là cậu có chịu chịu trả thù như thế nào, cậu cũng không có cơ hội thoát thân."

Tạ Quan Sư không trả lời, xoay đầu đi nhìn ra đường băng, ngón tay đặt trên đầu gối hơi trắng.

Đúng vậy, y biết chuyện kế tiếp mình phải gặp là gì.

Y không biết yêu thích của Chung Tri đối với mình còn dư lại bao nhiêu, nhưng hận ý có bao nhiêu thì y có thể xác định, đó là rất nhiều, có lẽ đã sớm che lấp những tình cảm năm đó. Kế tiếp đơn giản là sẽ tra tấn y, lại hoặc là tự tra tấn mình. Như vậy thật sự tốt sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt y tái nhợt, thoạt nhìn như cực kỳ bàng hoàng.

"Sao cứ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài có cái gì?" Chung Tri nhíu mày, bỗng nhiên vươn một bàn tay tới, cường ngạnh vặn cặm y về phía mình: "Cậu phải nhìn tôi."

Tạ Quan Sư bị bắt nâng cằm lên, nhìn về phía Chung Tri.

Tư thế này làm y như đang rất gượng ép, cần cổ cứng đờ cảm giác đau đớn. Y nhịn không được giãy giụa một chút, rất không tình nguyện.

Chung Tri bỗng nhiên buông tay, đeo bịt mắt lên cho Tạ Quan Sư, thanh âm lạnh băng: "Thôi, đừng nhìn, cậu ngủ đi."

Tạ Quan Sư cứng đờ, cuối cùng không nói gì, dựa về phía sau.

Máy may cất cánh ngay sau đó, gia tốc bay lên trời xanh. Tạ Quan Sư có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực sắc bén vẫn luôn đặt trên người mình, như một lưỡi dao cắt ngang thân thể.

Dù cho tên của hai người đã nằm cùng một trang, được linh mục chứng kiến. Nhưng hai người vẫn cứ như là người xa lạ, khi đi xuống máy bay không có ai cho rằng họ ở bên nhau nhau.

Chung Tri vẫn luôn làm mặt lạnh, cầm hành lý đứng trong một góc gọi điện thoại cho trợ lý, kêu đối phương lái xe tới đón.

Mà Tạ Quan Sư không theo sau, y tìm quán cà phê có cửa sổ sát đất ngồi chờ. Chỗ ngồi của y rất khuất, huống chi y lại mang khẩu trang cùng mũ, mặc dù là ba Tạ Tiểu Phi cũng chưa chắc có thể nhận ra y là ai. Nhưng ——

Cách đó khoảng mười mét có một người đàn ông đang bước vào quán cà phê, bỗng nhiên lơ đãng thấy được y, sau đó tầm mắt vẫn luôn không chịu dời đi, cẩn thận nhìn trong chốc lát, đột nhiên cất bước nhanh chóng đi đến.

Khi người đàn ông trẻ tuổi vẫn chưa tới gần, Tạ Quan Sư đã nhận được lời nhắc nhở của 502:【Trác Nhất Thần đang tới gần, cách cậu hơn mười mét.】

Tạ Quan Sư nhăn nhăn mày, nói:【Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?】

Nhưng rất nhanh sau đó y đã hiểu ra, dù sao thế giới này cũng xoay chuyển xung quanh vai chính Trác Nhất Thần, những người có liên hệ với Trác Nhất Thần đều là vai phụ, mà vai phụ thì lúc nào cũng sẽ bị vai chính cướp đi nổi bật ngay khi vừa xuất hiện.

Đây là định luật.

Tạ Quan Sư nhíu mày, nhìn quanh bốn phía, người chung quanh cũng không nhiều, không thể hoà vào đám đông rồi chuồn. Giờ y đã bị Trác Nhất Thần nhìn thấy, nếu đột ngột rời đi thì lại có hơi kỳ quái.

Hơn nữa chắc chắn Trác Nhất Thần đã tra được y đã về nước, lần này không gặp thì sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới. Không bằng lợi dụng Trác Nhất Thần kíƈɦ ŧɦíƈɦ độ hảo cảm của Chung Tri.

Y tiếp tục ngồi ở chỗ kia.

502 nói:【Bây giờ Trác Nhất Thần đã kế thừa gia nghiệp, hơn nữa cũng có một vị hôn thê, chính là nữ chính của thế giới này, nhưng có vẻ hắn không thích cô ta lắm. Với lại độ hảo cảm của hắn đối với cậu còn cao hơn tám năm trước, bây giờ đã 65. Vì sao vậy nhỉ, mấy năm không gặp vẫn có thể tăng độ hảo cảm?】

Tạ Quan Sư nhướng mày nói:【Có lẽ là, thứ không có được luôn là thứ tốt nhất】

Sau khi đến gần, Trác Nhất Thần rốt cuộc cũng thấy rõ sườn mặt quen thuộc của người đàn ông. Quả nhiên hắn không nhìn lầm, là Tạ Tiểu Phi, sườn mặt anh tuấn không quá khác với năm đó, chỉ là mất đi vẻ ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là chút hương vị thành thục.

Đôi mắt Trác Nhất Thần lập tức sáng ngời, đi tới trước mặt Tạ Quan Sư. Mà người này vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại, giống như không hề nhìn thấy hắn.

Trác Nhất Thần nhịn không được cười cười, vẫn giống năm đó nhỉ, vẫn luôn không đặt người khác vào mắt, vẫn làm người ta vừa thấy liền dấy lên ham muốn chinh phục từ đáy lòng.

Hắn ngồi xổm xuống, vươn một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Tạ Quan Sư, thấp giọng nói: "Đã lâu không gặp, bạn học cũ."

Chỉ thấy người trước mắt như ngẩn ra một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, ngay sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Tạ Quan Sư hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ này?"

Trác Nhất Thần hơi mỉm cười: "Tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp, hôm nay gặp nhau ở đây đại khái là ý trời."

Hắn nhìn người trước mắt chăm chú, ở khoảng cách gần mới phát hiện mí mắt Tạ Quan Sư có quầng thâm nhàn nhạt, như là đã lâu không được ngủ ngon, sắc mặt cũng có hơi tái nhợt, giống như vừa hết bệnh —— hẳn là bôn ba vì chuyện trong nhà.

Trác Nhất Thần vẫn luôn ở trong nước, tự nhiên biết Tạ gia xảy ra chuyện gì, nhưng biết thì biết, hắn không hề nghĩ đến chuyện giúp đỡ.

Quan hệ giữa hắn và Tạ Tiểu Phi vẫn chưa đi đến bước đó.

Chỉ là không biết vì sao đã trôi qua mấy năm, hắn luôn không cảm thấy hài lòng với người bên cạnh, ngược lại cầm lòng không đậu mà nhớ đến bức họa năm đó, người đã nhục nhã hắn trước mặt mọi người đó. Đối phương nâng cằm, bộ dáng kiêu ngạo không ai bì nổi.

Bởi vậy Trác Nhất Thần cứ như bị ma ám, mấy ngày nay đều kêu người nhìn chằm chằm Tạ thị, nhìn xem người kia có trở về hay không.

Không ngờ hôm trước mới vừa có tin tức đối phương đã về nước, hôm nay đã gặp ở sân bay to như vậy.

"Muốn ra ngoài uống một ly hay không?" Trác Nhất Thần cười ưu nhã, đứng dậy vươn tay về phía Tạ Quan Sư: "Tôi biết tình huống hiện tại của nhà cậu, nếu cậu không ngại thì tôi có thể trợ giúp."

Tạ Quan Sư không đứng lên, cũng không để ý đến cái tay kia, nhăn nhăn mày, biểu tình có chút thất thần hỏi: "Cậu muốn gì ở tôi?"

Trác Nhất Thần bật cười: "Lấy thân phận bạn cũ giúp cậu một chút mà thôi, tôi cũng không phải là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Tạ Quan Sư ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, có chút thất thần. Y nhấp môi không nói một lời, thoạt nhìn như đang tự hỏi. Mà y vẫn luôn là người không giấu nổi tâm tư, những cảm xúc rối rắm phức tạp đều hiện lên hết ở trên mặt.

—— y tin tưởng Trác Nhất Thần? Có lẽ so với chuyện cứ dây dưa tra tấn nhau cùng Chung Tri, thì lựa chọn một người ngoài cuộc đến giúp mình là cách tốt nhất......

"Có vẻ như cậu đang suy nghĩ, không vội, tôi có rất nhiều thời gian, chỉ cần nghĩ kỹ, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi......" Trác Nhất Thần cong môi nói.

Hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa kính đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn thon dài, ngăn cản ánh sáng bên ngoài, làm tầm mắt hai người đồng thời tối sầm lại.

Tạ Quan Sư nhận ra cái gì, quay mặt qua, thấy Chung Tri cắm tay trong túi áo khoác, mặt không cảm xúc đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm mình. Gương mặt kia cao thâm khó đoán, đồng thời cũng lạnh như sương, nhìn thoáng qua Trác

Nhất Thần, lại quay qua nhìn y. Rõ ràng trong ánh mắt kia không có gì cả, nhưng lại làm người ta lạnh sống lưng.

Cách một lớp kính, Chung Tri lạnh lùng mở miệng: "Cần phải đi."

Tạ Quan Sư chống tay lên bàn, đứng lên, thấp giọng nói: "Tôi phải đi rồi."

Trác Nhất Thần mỉm cười, nhưng ý cười lại không truyền đến đáy mắt, hắn cũng nhìn thoáng qua Chung Tri, sau đó lấy điện thoại ra ấn một dãy số.

Tạ Quan Sư chưa đi được vài bước, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Trác Nhất Thần ở phía sau y giơ điện thoại lên, cười cợt nói: "Tiểu Phi, nếu đã cho tôi số diện thoại rồi thì hãy luôn giữ liên lạc nha."

Tạ Quan Sư: "............"

502:【Sau khi cậu về nước hắn đã cho người tra ra số điện thoại.】

Tạ Quan Sư:【Đm!】

Làm Chung Tri ghen thì rất là tình thú, nhưng y không định chơi lớn như vậy mà, đây đã không còn trong phạm vi ghen nữa, mà có thể lọt vào phạm vi muốn gϊếŧ người rồi.

Y vội vàng xoay đầu nhìn Chung Tri, quả nhiên sắc mặt đối phương đã đen tới cực hạn, âm tình bất định nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên đè thấp vành nón mũ lưỡi trai, xoay người bước đi. Cả người tản ra khí lạnh đóng băng ba thước xung quanh, làm mọi người không ai dám lại gần.

Tạ Quan Sư đứng tại chỗ do dự, cuối cùng vẫn căng da đầu đuổi theo.

Nhưng không chờ y đi được mấy bước, Chung tri đã hoàn toàn lẫn vào đám người bỗng nhiên quay lại, bước về phía y, cả người ngập sát ý đi đến nắm cổ tay y.

Trác Nhất Thần nhíu mày nói với Chung Tri: "Cậu làm gì?"

Chung Tri nhìn về phía Trác Nhất Thần, ánh mắt hung ác nham hiểm vô cùng, mạnh mẽ kéo Tạ Quan Sư khỏi Trác Nhất Thần.

Tạ Quan Sư cảm thấy cổ tay bị siết chặt đến đau đớn, cơ hồ muốn đứt gãy, sắc mặt người siết lại lạnh đến đáng sợ, cúi đầu chen qua đám người, nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe.

Trác Nhất Thần nhìn chằm chằm hai người rời đi, ý cười nơi khóe miệng chậm rãi biến mất.

............

Cửa ghế phụ mở ra, Tạ Quan Sư bị ném vào. Mà người đàn ông sắc mặt lạnh đến đáng sợ vòng qua ghế lái, nhanh chóng khởi động xe, như là không quan tâm đến việc lộ diện trước mặt người khác nữa, hắn lấy mũ xuống ném ra ghế sau, ngay sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua Tạ Quan Sư, dẫm chân ga, chiếc xe như mũi tên lao vút ra ngoài.

Quả thực giống như đang đi tìm chết.

Tạ Quan Sư không thể không thắt chặt dây an toàn.

Y nhìn sườn mặt Chung Tri, sắc mặt đối phương cực kỳ khó coi, như là muốn đồng quy vu tận với mình, làm y có hơi lạnh lẽo.

Tim Tạ Quan Sư đập mạnh, nhịn không được nói: "Quá nhanh rồi."

Chung Tri cười lạnh nói: "Hắn đuổi theo, cư nhiên còn dám đuổi theo."

Tạ Quan Sư vội vàng quay đầu về phía sau, không biết từ khi nào đã có một chiếc xe thể thao bám theo sau. Nhìn qua cửa kính, ẩn ẩn có thể thấy được sườn mặt của Trác Nhất Thần.

Hai chiếc xe lao như bay trên đường.

Bởi vì tốc độ xe cực nhanh, máu Tạ Quan Sư dồn hết lên não, sắc mặt trắng bệch, y nhịn không được lấy điện thoại ra, nói: "Tôi gọi cho hắn, kêu hắn đừng đuổi theo."

Lập tức điện thoại bị người bên cạnh giật lấy, ngay sau đó hạ cửa sổ xe xuống, hung hăng ném xuống đường.

Nện vào đất phát ra một tiếng kêu vang dội.

Tạ Quan Sư không dám tin tưởng nhìn về phía Chung Tri, mà đối phương lại không nói một lời, mím môi thoạt nhìn rất hờ hững.

Tạ Quan Sư:【??? Sao lại thế này? Độ hắc hóa lại tăng rồi sao?】

502:【Cái này thì không có, nhưng có vẻ sắp nổi bão rồi.】

Tạ Quan Sư thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó ghé vào cửa sổ, thương tiếc nhìn chiếc điện thoại mình mới dùng không được mấy ngày.

502:【Có phải là cảm thấy đối tượng công lược sau khi hắc hoá có hơi khủng bố không?】

Tạ Quan Sư:【À không, là rất đẹp trai, mặt không cảm xúc ném điện thoại đi, tôi học được chiêu này rồi.】

502:【............】

Mà Trác Nhất Thần ở phía sau vẫn cứ đuổi theo không bỏ. Hai chiếc xe áp sát gắt gao, dường như một giây sau lập tức sẽ chạm vào nhau.

Chung Tri nhìn chiếc xe kia qua kính chiếu hậu, bỗng nhiên vươn một bàn tay tới ngăn ở trước người Tạ Quan Sư. Sau đó trước khi Tạ Quan Sư kịp phản ứng, tay còn loại dùng sức xoay tay lái, đột ngột chuyển hướng, xe hai người lập tức đâm về phía xe sau.

Trong nháy mắt kia, Tạ Quan Sư thiếu chút nữa bị va đập lớn làm bay lên, nhưng cánh tay trước ngực đã cố định y ngồi ở ghế.

Tiếng 'rầm' thật lớn nổ tung ở bên tai.

Nắp trước của chiếc xe kia bị hai người làm mở ra, động cơ bốc khói, Trác Nhất Thần thiếu chút nữa không khống chế được tay lái, chuyển hướng đâm vào lan can, làm lan can sắt thép cũng uốn lượn. Mà xe hắn cũng gần như báo hỏng, trên trán chảy xuống một dòng máu, che khuất nửa con mắt.

Hắn che mắt lại, tức giận nhìn về phía đầu sỏ gây tội.

Chung Tri điều khiển xe đâm vào xe Trác Nhất Thần một lần nữa như cảnh cáo, đẩy xe hắn đến bên ngoài lan can, sau đó làm một đường cong, lái xe nghênh ngang rời đi.

Chung Tri bình tĩnh nhìn phía trước, chiếc xe phía sau đã không thể đuổi theo.

Sắc mặt Tạ Quan Sư tái nhợt đỡ cửa xe, để ý thấy cánh tay nắm tay lái của Chung Tri có hơi mất tự nhiên, nhưng lại không thấy sắc mặt hắn biến đổi chút nào.

"Cậu điên rồi sao?" Tạ Quan Sư mất nửa ngày mới thoát ra từ trạng thái kinh hách, nhịn không được nói.

Chung Tri nhìn y một cái, kéo cà vạt lạnh nhạt nói: "Đúng là điên rồi."

Ra nước ngoài một chuyến mà đã gặp ba người quen của Tạ Quan Sư. Hai người trong đó là người nước ngoài, ngẫu nhiên gặp được ở chỗ đăng ký kết hôn, bọn họ phe phẩy cánh tay nói chuyện với nhau say sưa nhiệt tình. Mà đó toàn là những chuyện Chung Tri chưa từng tham dự, chưa từng biết được trong tám năm này.

Tám năm, đến tột cùng người này đã làm gì, ở cùng người nào, hắn không nhìn thấy, hoàn toàn không biết gì cả.

Chỉ cần nghĩ như vậy, cả người lập tức mất đi khống chế.

Hơn nữa người này chân trước mới vừa đăng ký kết hôn với hắn, chân sau đã cho Trác Nhất Thần số điện thoại.

Là hy vọng Trác Nhất Thần sẽ cứu mình từ trong tay hắn sao? Không muốn ở cạnh hắn sao? Sợ hắn như là một con mãnh thú nào đó sao?

Tốc độ xe của Chung Tri càng lúc càng nhanh, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười lạnh.

Đúng thật là điên rồi, điên thật rồi. Kẻ điên làm ra chuyện gì cũng được coi là bình thường. Như vậy ——

Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua Tạ Quan Sư.

Cái liếc mắt kia làm Tạ Quan Sư không rét mà run.

Cùng lúc đó, 502:【Độ hảo cảm của đối tượng công lược tăng 2, độ hảo cảm bây giờ là 96.】

Có lẽ nó không nên gọi là độ hảo cảm, mà là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đẩy người xuống địa ngục.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện