Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Lúc Tạ Quan Sư mới vừa về nước, trời lạnh đến muốn kết băng, mấy ngày nay đã dần ấm lên.
Không biết có phải là ảo giác của Chung Tri không, nhưng hắn cảm thấy mình đã không còn là cái xác không hồn nữa.
Đối với Chung Tri mà nói, tám năm không gặp người này, thế giới là màu đen. Không có ai nguyện ý ăn chung một miếng bánh kem với hắn, cũng không có ai nguyện ý ngồi chung một chỗ với hắn, vô luận là ở đâu, hắn đều lẻ loi một mình. Nếu như không gặp ai khinh miệt xem thường mình, vậy ngày đó chính là một ngày vui vẻ.
Mà ba mẹ với hắn mà nói thập phần xa lạ, là những người vứt bỏ hắn. Loại thù hận cùng phẫn nộ này đã là hạt giống vùi vào lòng từ sớm, nhưng lúc ấy hắn quá nhỏ, không thể khống chế vận mệnh của mình, chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn, tự nói với mình rằng, mày chỉ có thể nhịn, chờ khi lớn hơn một chút, đến lúc đó sẽ bắt đầu phản công.
Hắn vốn dĩ cho rằng đây là cuộc sống bình thường của mình, thế nhưng sau khi người này xuất hiện, hắn mới biết cuộc sống bình thường là như thế nào. Có người làm bạn, có người nói chuyện, có người tặng quà, có người chúc mừng sinh nhật. Chỉ có hắn trốn trong một góc âm u, ở trong mắt người khác, như vậy là không bình thường.
Sau khi y tiến lại gần hôn hắn, mới làm hắn hạ quyết tâm tiếp cận y, hoặc là, sau khi y chủ động ngồi bên cạnh hắn, nở nụ cười thật tươi với hắn, hắn đã dao động.
Trái tim luôn giấu trong bóng tối, từ ánh mắt đầu tiên đã thật cẩn thận nhìn trộm người này.
Mỗi một cái liếc mắt, mỗi một động tác của y đều khiến hắn kích động. Tim đập nhanh, khát vọng, vui sướng, nghi ngờ, hay bất luận cảm xúc nào khác, cuối cùng cũng chỉ dư lại hai chữ: chiếm hữu.
Muốn chiếm hữu, muốn biến thành của mình.
—— cho nên mới sinh ra hận ý thấu xương.
Người này đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, cho đi, lại bóp nát. Biến mất triệt để, không để lại một chút tàn dư nào.
Hết thảy đều sụp đổ, hắn lại rơi vào bóng đêm vô tận một lần nữa, thậm chí còn thống khổ, giày vò hơn lúc đầu.
Nhưng lúc này đây, Chung Tri lại dao động lần nữa, không thể quay đầu.
Hắn biết, nếu lần này vẫn là biểu hiện giả dối mà đối phương dựng nên, như vậy hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó, cuối cùng biến thành một người thật buồn cười. Nhưng hắn cũng biết, vô luận là bao nhiêu lần nữa, hắn cũng sẽ làm như vậy. Giờ đây, hắn chỉ có thể khẩn cầu đối phương, rằng yêu thích lúc này là sự thật.
............
Mấy ngày kế tiếp, hắn phát hiện Tạ Quan Sư thường xuyên nhìn mình. Nhưng một khi hắn nhìn lại, người này sẽ làm như không có gì mà dời tầm mắt đi chỗ khác. Y cũng không kháng cự hắn như lúc trước, phảng phất như đã quen với việc bị hắn ôm vào lòng, có đôi khi ngồi ở trên sô pha còn cố tình chừa cho hắn một chỗ trống.
Lúc hắn ôm lấy y, y cũng có chút phản ứng, tuy rằng ngoài miệng không nói lời hay, nhưng lỗ tai sẽ phiếm hồng, cái mũi thẳng tắp và đôi môi hơi cong, hoàn toàn giống thiếu niên ngạo mạn lại ôn nhu năm đó.
Lúc đi ngủ, dường như hắn không lên giường thì y cũng sẽ không ngủ. Chung Tri cố ý thử, ở thư phòng đến rạng sáng hai giờ mới lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, xốc chăn lên tiến vào. Đôi mắt y nhắm chặt, thân thể lại không giống như là đã ngủ, rõ ràng là làm bộ ngủ rồi theo bản năng vòng tay ôm cổ hắn, chui vào trong lồng ngực hắn.
Phát hiện ra điểm này làm Chung Tri giống như dã thú nếm được vị ngon ngọt, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại không cảm xúc.
Nhiệt độ cơ thể và hô hấp của người trong lòng làm hắn cảm thấy như là đang trong một giấc mộng.
Giờ hắn đã không muốn truy cứu nguyên nhân năm đó nữa. Hắn chỉ muốn giam người này chặt hơn một chút, nếu người này có một chút thích hắn, như vậy thì hắn sẽ dùng hết thảy thủ đoạn làm y thích hắn nhiều hơn.
Hắn không cho rằng đây là ăn xin, hắn cho rằng đây là chiếm đoạt.
Hắn của hiện tại và năm đó hoàn toàn không giống nhau, không thể giống nhau, trơ mắt nhìn người này biến mất mà mình thì không thể làm gì. Hắn của hiện tại đã đủ cường đại để làm y không trốn thoát được.
......
Ngày hôm sau Tạ Quan Sư theo lẽ thường đến ban công chăm mấy chậu hoa Chung Tri mua về, cùng lúc đó Chung Tri nhận được điện thoại của trợ lý. Chìa khoá sổ nhật ký đã tìm được ở Tạ gia. Nó cũng không phải là thứ rất khó mở, đàn ông trưởng thành dùng sức bẻ một cái là được, nhưng như vậy sẽ hư hao, cho nên Chung Tri lựa chọn đợi thêm mấy ngày, chờ chìa khoá vào tay.
Hắn đi ra từ trong phòng bếp, nhìn Tạ Quan Sư đang ngồi xổm trên ban công, nói: "Công ty có chút việc, tôi đi một chuyến."
Nghĩ Tạ Quan Sư sẽ không có phản ứng gì, hắn lập tức xoay người lấy áo khoác treo chỗ huyền quan, nhưng không ngờ y bỗng nhiên buông bình tưới trong tay, đi đến, như lơ đãng hỏi: "Có về ăn cơm tối không?"
Tạ Quan Sư hỏi xong cũng cảm thấy vấn đề của mình có hơi dư thừa, định che giấu dời ánh mắt đi, ngồi trên sô pha tìm một quyển tạp chí mở ra.
Đôi mắt Chung Tri loé sáng nhìn y: "Cậu mong tôi về sớm một chút?"
"Cậu không cần tưởng tượng quá nhiều." Tạ Quan Sư nói thầm.
Thế là y tiếp tục đọc quyển tạp chí bị ngược.
Chung Tri nhìn người trước mặt, cách tám năm, hắn cảm thấy mình đã bắt được cọng rơm cứu mạng một lần nữa, đã có hy vọng sống sót. Trong mắt hắn đều là ý cười, ngồi xổm trước mặt Tạ Quan Sư, lật ngược cuốn tạp chí trong tay y lại.
Tạ Quan Sư: "......" Hơi xấu hổ ho khụ khụ.
Chung Tri vươn một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu y, động tác mềm nhẹ dịu dàng. Giống năm đó Tạ Quan Sư làm với hắn, chỉ là vị trí của hai người đã hoán đổi. Dù cho lúc ấy Tạ Quan Sư đang đùa bỡn hắn, nhưng có lẽ lúc này hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thật tình đi. Chung Tri không dám tin, nhưng lại không chịu buông tha bất luận một tia hy vọng nào ——
Tạ Quan Sư không tránh động tác này, chỉ hơi ngây người nhìn hắn.
Chung Tri