Pairings: Giyuu x Reader.
Category: fluff, angst.
Words: 2760.
Tự viết để mở hàng cho bản thân :)
.
Bạn là một con quỷ bé nhỏ, tội nghiệp, lang thang trong thế giới tàn nhẫn.
Bất ngờ tỉnh dậy sau cơn mê triền miên, thay vì nằm trên mớ chăn êm đệm ấm thì bạn lại ngập trong bể máu của chính gia đình mình. Những người chị em đáng quý và cả người mẹ mà bạn thương mến đều gục xuống sàn mà chết một cái chết tức tưởi... bạn còn chưa kịp nhìn mặt họ lần cuối...
Hôm đó là một ngày tuyết trắng xóa cả lưng đồi. Sau khi đã an táng cho họ, bạn mệt nhọc lê từng bước chân đẫm máu trên mớ tuyết dày cộm đi và đi.
Đi về đâu? Bạn không biết, nỗi đau và sự mất mát quá lớn đã làm mù mờ tâm trí bạn, bạn chỉ muốn đi xa khỏi nơi này.
Vào thời điểm tuyết đã phủ trắng người, bạn vẫn không thấy lạnh dù chỉ khoác một lớp yukata mỏng tang, hoàn toàn không. Tâm trí bạn đang mờ dần đi, những kí ức tươi đẹp về thời thơ ấu với gia đình cũng theo đó mà nhạt nhòa phai.
Để lại một cái xác trống rỗng biết đi.
Không hiểu sao, đâu đó bên trong, bạn vẫn còn nhận thức về mọi thứ xung quanh mình. Bạn không điên cuồng và tỏ ra hung hăng như những con quỷ khác. Thật sự chỉ biết thất thần mà lê lết.
Tóc bạn đã dài hơn, móng tay sắc lẻm đến mức có thể rạch toác da thịt bất cứ ai, giác quan thì nhạy đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng đang náu mình dưới lớp gỗ khô.
Đặc biệt là cặp mắt (e/c) đã mất đi ánh ngời sáng như nhật quang buổi sớm. Làn da hồng hào khỏe mạnh bỗng dưng nhợt nhạt tựa cơn bão tuyết đang gào rú giữa khu rừng lúc này.
Bạn đau lắm, kí ức chẳng còn ở đó nữa nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi trong vô định.
Cho đến khi người đó đến.
Hắn ta có dáng người trẻ trung, mặc áo hạp nửa đỏ nửa họa tiết rất kì quái. Bạn chỉ nhớ lúc hắn nhào đến và ghì chặt bạn xuống nền tuyết lạnh lẽo bằng chân hắn, lưỡi kiếm Nhật Luân sắc lẽm đã kề ngay cổ, chuẩn bị trảm.
6
Nhưng bằng một phép màu kì diệu nào đó, hắn tha mạng cho bạn. Tha cho một con quỷ tội nghiệp, đáng thương vừa mất mẹ, mất anh chị em.
Có lẽ vì bạn không phản kháng và lao đến cấu xé hắn như những con quỷ khác. Có lẽ vì hắn thương cho bộ dạng tả tơi của bạn. Hoặc có lẽ vì hắn thấy được nỗi thống khổ trong ánh mắt đã lụi tàn vệt hào quang.
Gã thanh niên tóc đen này đã ở đó, đã chứng kiến cảnh tượng tan thương của bạn.
Khung cảnh lần cuối trước khi bạn ngất lịm hoàn toàn là bóng lưng của hắn đang bỏ đi.
Hắn lại mặc xác bạn chết dưới ánh hoàng hôn rực rỡ đằng tây.
.
.
.
.
Bạn bất thình lình bật dậy.
- Tỉnh rồi à?
Giọng nói khàn khàn của một ông già đã cao tuổi vọng bên tai. Mái tóc trắng dã cùng với chiếc mặt nạ của ông ta khiến bạn sợ.
Bạn liền thụt lùi về phía sau cho đến khi tấm lưng đã chạm phải bức tường gỗ sờn cũ.
- Quỷ mà sợ con người sao? Thằng Giyuu lại hết lần này đến lần khác khiến ta bất ngờ đây.
Ông ta lầm bầm trong họng. Bàn tay nhăn nheo đưa đẩy cốc trà xanh nóng hổi rồi đưa lên miệng nhấp. Mặc kệ tâm trạng đang hoảng loạn của con quỷ trước mặt mình.
Bạn thật sự sợ lắm, không khí lạ lẫm này khiến bạn lo lắng. Bạn không quen với nơi nào ngoài ngôi nhà chòi xập xệ ở núi.
- Đồ đệ của ta vừa vứt ngươi cho ta chăm sóc. Ngươi hiểu chứ?
Bạn nghiêng đầu trước lời nói từ người đàn ông cao niên, trong đầu đang lượm lặt, phân tích từng con chữ mà ông thốt ra. Chợt cảm thấy ông ta không phải là mối đe dọa, bạn cũng bình tâm được đôi chút.
Tiếng cửa gỗ làm bạn giật nảy mình, liền lấy chăn che kín đầu mình.
- Thầy.
- Tomioka Giyuu, ngươi về rồi à? Lo mà đem của nợ này đi chỗ khác đi vì ta không thu nhận quỷ làm đồ đệ đâu.
11
Chàng thanh thiếu niên với tên gọi Tomioka Giyuu gật đầu. Cậu chẳng còn cách nào khác, dù gì bạn chỉ là một con quỷ thấp hèn không hơn không kém. Và quỷ thì tuyệt đối không thể sống với người được.
Giyuu rõ ràng là đang vi phạm luật lệ của Sát quỷ đoàn, ắt sẽ bị mổ bụng.
Trưa nay, cậu ta quyết định sẽ dắt bạn đi về một nơi nào đó hẻo lánh, sẽ bỏ mặc bạn tự lực cánh sinh. Bạn nên biết ơn vì việc cậu ta không chém đầu bạn bằng thanh katana vắt gọn gàng ngay hông đã là một ân huệ rất lớn rồi.
- Đi đi.
Cậu thiếu niên lạnh lùng nói, ánh mắt xanh như đáy đại dương chẳng thèm ngoái lại.
Mặt trời đã lên rất cao, hiện đang là giờ cao điểm cực kì nguy hiểm đối với loài quỷ nhưng nhờ có bộ y phục trắng và nón đội che kín người nên bạn không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, cậu ta bỏ bạn ngay dưới bóng râm.
Bạn với tay, chạy theo Giyuu. Bạn không biết bản thân phải làm gì khi không còn chút kí ức nào trong tâm trí cả, cảm giác hiện giờ hoàn toàn cô đơn và lạc lõng. Bạn không muốn bị bỏ lại, bạn sợ bị bỏ lại phía sau.
- iiiyuu!!
Cậu ta khựng lại trước cách gọi tên mình của con quỷ. Đuôi haori hai màu bỗng bị kéo nhẹ về phía sau.
- ừng...bỏ...
- Đừng...ỏ...ii!
Bạn vụng về thốt, vẻ mặt đã nhăn nhúm lại từ khi nào, khóe mắt đục ghèn thì cay xè lên.
3
Cậu con trai chẳng nói gì cả, im lặng như tờ.
Tomioka Giyuu chưa bao giờ mềm lòng hơn.
.
.
.
.
Giyuu tìm được một căn nhà nhỏ bỏ hoang trên núi, xung quanh căn nhà gỗ là muôn trùng cây cối, thảo dược và hồ điệp vây quanh. Cậu để bạn sống tạm thời ở đây. Hôm sau còn mang gỗ lên để đóng lại chỗ bị mối ăn mục. Cậu không quên mang cả futon từ chợ lên, và cả manh chiếu để che đi cửa sổ, không cho ánh nắng chiếu vào nữa. Dù sao đã giúp rồi thì giúp cho trót.
Bạn thật sự biết ơn cậu ta lắm. Con người ta khi ở trạng thái suy sụp nhất, sẽ luôn luôn yêu mến người đầu tiên cho mình bờ vai để làm chỗ dựa. Cả tinh thần lẫn thể xác.
Ngày qua ngày bạn đều trông mong cậu ta trở về. Mỗi sáng thức dậy đều quỳ gối trước cửa gỗ mà đợi. Còn cậu ta thi thoảng mới tạt qua một lần, mỗi làn tạt qua đều ăn nhờ cơm mà bạn nấu.
Lúc rảnh rỗi gác kiếm, tên này còn dạy cho bạn tiếng Nhật, cậu mua sách về để bạn tự học vì mỗi lần nghe bạn bập bẹ như đứa con nít 1 tuổi, nét mặt của Giyuu đều nhăn nhó lên, trông rất đáng sợ.
Ở chốn khỉ ho cò gáy này cô đơn vô cùng, ngoài việc ngóng tin Giyuu. Bạn còn tập tành nấu ăn, thêu thùa, chí ít vẫn còn nhớ về những ngày sinh hoạt khi còn là con người.
Dần dà, bạn quen với việc nấu ăn cho Giyuu và thêu vá áo quần cho cậu ta.
Bạn trông như người vợ chưa cưới, và sẽ không bao giờ cưới của Giyuu vậy.
Thấp thoáng đã ba năm trôi qua, năm mới đến như một cơn gió vô tình.
3
Bạn chợt nhận thứ cảm giác kì quặc đang ấp ủ bên trong mình. Bạn vui khi được ở gần Giyuu, và buồn khi nơi này thiếu đi hơi ấm nơi anh.
2
Thậm chí ánh mặt trời không còn là nỗi sợ duy nhất của bạn nữa, mà việc mất đi Giyuu mới là điều bạn sợ nhất.
Những hôm trăng treo ở đỉnh đầu, lúc bạn đang say giấc nồng trong tấm chăn dày cộm. Giyuu mò về trong tình trạng xơ xác tột cùng, bạn đã rất hoảng loạn, liền xé áo, xé vải mà băng bó cho anh, thậm chí còn móm thảo dược để đắp vào vết thương. Thầm cảm ơn mớ sách mà anh mua cho.
Lần đó, bạn bị anh dọa đến muốn chết đi sống lại. Thật đó. Bao nhiêu nước mắt cũng chẳng đủ cho Giyuu đâu.
Có phải là... bạn đang yêu không?
Trong quyển tiểu thuyết mà bạn đọc gần đây có nói đến cặp nam nữ rất yêu nhau, họ có những biểu hiện y hệt như bạn và Giyuu vậy!
Nhưng lần này chỉ có bạn thôi...
Hiện