Pairing: Kyoujurou x Reader
Ratings: H+, ngọt, hơi ngược nhưng vẫn ngọt.
Trả request cho QPup__
Trời ơi, request nào cũng viết dài như vậy thì còn lâu tôi mới mở lại đợt hai quá :"((((( (hix, thôi thì cũng ráng trả từ từ cho hết để còn mở đợt mới cho mọi người đặt)
[...]
Bạn là trẻ mồ côi từ lúc mới chào đời. Lớn lên nhờ sự chăm sóc và nuôi dạy tảo tần của mọi người trong Sát quỷ đoàn, bạn sớm trở thành thợ săn quỷ tài ba khi chỉ vừa tròn 13 tuổi. Vài năm trước khi bước đến ngưỡng tuổi trăng tròn đẹp nhất của cuộc đời thiếu nữ, bạn được Viêm trụ thu nạp làm đồ đệ kiêm luôn chức vị Tsuguko.
Từ một người huynh thân thiết, gần gũi, anh bỗng chốc trở thành sư phụ của bạn, truyền lại cho bạn biết bao thức hình từ hơi thở mà anh đang sử dụng. Vốn dĩ từ nhỏ đã là một cô nhóc thông minh lanh lợi, bạn tiếp thu nhanh như chớp và sớm trở thành một trong những thế hệ ưu tú nhất của thời đại mới.
Khổ nỗi thức hình nạp vô càng nhiều, thứ tình cảm cỏn con dành cho anh cũng theo đó mà lớn dần luôn. Xui xẻo thay, đó không phải là tình cảm anh em hay sư đồ thuần khiết mà là tình cảm nảy sinh giữa nam nữ.
Bạn thích anh lắm nhưng lại chẳng dám nói, thậm chí là tệ hơn - không muốn nói!
Bằng chứng cho câu nói trên là những khi gần anh, bạn cảm thấy như mình không còn là mình nữa vì đôi gò má có vẻ mau đỏ ửng hơn, mồ tuôn như mưa, tim thì đập nhanh chậm thất thường.
Nhưng bạn lại giấu nhẹm nó đi, bản thân thật sự mệt mỏi lắm vì ngày nào cũng phải chơi trò giả vờ trước mặt anh và dường như Kyoujurou không hề hay biết điều đó vì vốn dĩ anh không hề cảm thấy như vậy khi ở gần bạn. Đơn giản, anh chỉ xem bạn như đồ đệ, như em gái.
[...]
- Xin lỗi, nhưng Rengoku-san có ở nhà không ạ?
Bạn cất tiếng gọi, bỗng trở nên bối rối với nồi khoai lang Satsuma nấu súp miso nóng hổi trên tay. Ánh mắt toát lên vẻ tìm kiếm.
- (T/b)-neesan?
Là giọng của Senjurou - cậu út tốt bụng nhà Rengoku. Thằng bé đang quét sân giữa chừng, thấy bạn thì liền bẽn lẽn chạy ra đón. Cu cậu có vẻ mến bạn lắm, hai cánh tay bé con cứ ôm eo bạn không buông và bạn theo phản xạ, phải giơ nồi súp thật cao để không vô tình làm nhóc ấy bỏng.
- Anh hai em vừa mới đi được vài phút ạ.
Nhóc ấy đỏ mặt, môi mỉm cười nói rồi ngẩng đầu lên để ngắm nhìn gương mặt của tỉ tỉ đáng yêu mà mình đang ôm. Bạn hay vậy cũng nở môi cười đáp trả. Sự chú ý của nhóc không lâu sau, bị cái nồi đất đang hừng hực khói trên cao thu hút.
- Vậy à... vậy thì phiền em mang cái này vào trong giúp chị nhé, bố có hỏi thì cứ nói chị biếu.
Senjurou tiếc rẻ buông bạn ra để đỡ lấy món quà nhỏ.
- Vâng ạ.
Bạn ừ một tiếng rồi dịu dàng xoa đầu phiên bản tí hon của Kyoujurou trước khi bỏ về.
[...]
Phiên chợ hôm nay vẫn tấp nập như mọi khi, đi đâu cũng không thể tránh khỏi hình ảnh những bà vợ diện yukata đang kì kèo từng món hàng với người bán và những đứa trẻ con nghịch ngợm chơi đuổi bắt.
Bạn vừa rảo bước vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, trong lòng có chút u sầu.Hồi sáng vừa dậy sớm mua khoai lang về hì hục nấu súp với mong muốn một phần là có thành ý tặng Viêm trụ, phần còn lại cố tình kiếm cớ để được gặp anh. Thế mà anh lại không có ở nhà mới cay. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ của anh mà? Là ngày mà anh luôn luôn dành để bên gia đình. Nếu anh không ở nhà thì có thể ở đâu được chứ? Anh đâu phải dạng người hay rong ruổi la cà...
Hàng loạt suy nghĩ cứ quanh quẩn trong đầu bạn, cho đến khi một tiếng la thất thanh kéo bạn về với thực tại.
- BẮT THẰNG OẮT CON ĐÓ LẠI!!
Từ phía xa hiện ra một ông chú trung niên mang tạp dề đang cầm gậy đuổi theo dáng người nhỏ nhắn của một cậu bé trạc 10 tuổi, ăn mặc rách rưới. Hai người họ chạy về phía bạn. Sự phẫn nộ của ông ta thu hút kha khá ánh nhìn từ những người đi đường.
- BẮT NÓ LẠI!!
Cu cậu có vẻ hoảng quá, chạy một mạch thật nhanh như đạn bắn mà không hề để ý chướng ngại vật xung quanh. Trong chớp nhoáng, cậu ta tông thẳng vào người bạn, cú va chạm khiến bạn lảo đảo một chút nhưng kịp thời đỡ được thằng bé trước khi nó kịp dập mồm dập mũi trên nền đất mẹ. Nhóc ta sợ hãi vùng vẫy, xô bạn ra để bỏ chạy nhưng không thành.
- Bình tĩnh nào, chị không làm em đau đâu!
Bạn vỗ lưng nó với hi vọng có thể giúp nó bình tĩnh hơn nhưng không những nó không hiểu được chủ đích của bạn mà còn tức giận cào, cấu và cắn vào tay bạn nữa.
- Buông nó ra để tao đánh nó một trận!
Gã trung niên dựa chân vào gối, khom lưng vừa nói vừa thở phì phò như cái máy hơi nước. Bỏ qua cái tạp dề dính đầy bột bánh, nhìn dáng người mập mạp của ông ta, không thể không nghĩ ngay rằng ông ta là một người giàu có.
- Cho hỏi cậu bé này- vừa làm gì mà ông lại đuổi đánh nó thế?
Bạn nhăn mặt, nghiến răng nói, càng nói thì cu cậu càng cắn mạnh hơn. Cùng lúc, bạn quyết không buông nó ra mà còn ôm nó chặt hơn, quay người chút ít để che chở cho nó khỏi gã đàn ông đó. Chỉ sợ nếu thả ra, hắn ta sẽ đập nó đến biến dạng mất.
- Nó ăn cắp bánh mì của tiệm tao!
Những người dân hiếu kì xung quanh đã chóng bu lại để hóng sự việc.
Bạn nhướn mày, hết nhìn thằng nhóc rồi lại nhìn ông chủ tiệm bánh mì. Trong lòng hết sức ngạc nhiên, chỉ vì một ổ bánh mì thôi ư???
- Bao nhiêu? Tôi sẽ trả, xin hãy để nó đi.
Cái miệng nhỏ nhắn nhưng dữ tợn như con thú hoang kia bỗng thả lỏng ra khi nghe thấy bạn nói vậy, đôi mắt sụp mí của nó liền nhìn bạn móc từ trong túi áo ra 50 yên cả thảy và đưa cho chủ tiệm. Trong lòng nó có chút rung động nhưng nhiều nhất vẫn là khó hiểu. Sao bạn lại đi giúp một đứa trẻ ăn mày như nó?
- Đúng là phiền phức.
Gã đó bỏ đi sau khi đã nhận được tiền, trước đó, hắn còn không quên chửi rủa trong miệng. Đám đông hiếu kì cũng bỏ đi nhanh chóng sau đó, họ không rảnh để xem chuyện nhảm nhí như thế này.
Xong xuôi sự việc, bạn ngồi xổm xuống, bàn tay mảnh khảnh phủi đi mớ bụi bẩn bám trên mặt nó.
- Mai mốt đừng đi ăn trộm nữa nghe chưa.
Mỉm cười trước những giọt nước mắt lăn dài trên gò má đen nhẻm của cu cậu, bạn xoa đầu nhóc rồi dúi vào tay nó một ít tiền xu. Bản thân thương xót cho những mảnh đời bất hạnh. Về phần cu cậu, nó khóc lóc, nhào tới ôm cổ bạn không rời.
- Haha, được rồi được rồi! Giờ thì đi đi nhóc ạ.
Bạn ấm lòng nhìn theo bóng lưng bé tí đang khuất dần giữa dòng người đông đúc. Trên môi không ngừng nở nụ cười tươi tắn.
Nhưng, như lâu đài cát giữa vô vàn con sóng biển cuộn trào, nụ cười ấy tắt lịm đi một cách nhanh chóng khi chủ nhân của nó thấy người thương đang vai kề vai cùng một người con gái khác.
Mái tóc vàng hoe như nhật quang lúc bình minh ấy, cặp mắt song màu ấy, bộ đồng phục ấy, thật không lẫn vào đâu được, chính là Rengoku Kyoujurou. Đi bên anh là một cô gái trẻ trung diện yukata màu xanh nước biển trầm với mảng hoa văn bắt mắt, đoán mò thì cô ấy tầm 25 cái xuân xanh đổ xuống.
Cô gái đó rất xinh, xinh hơn mọi thiếu nữ mà bạn từng gặp xuyên suốt 16 năm trời. Mái tóc đen tuyền óng mượt được kẹp tóc tém sang một bên, để lộ gương mặt dịu hiền nhã nhặn, đẹp không tì vết. Ánh mắt nâu hạt dẻ sâu hoắm thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn mi cong vun vút. Nếu nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn thì đây, thiếu nữ này chính là nhân chứng cho câu nói đó.
Trông chị ấy thật tao nhã, từ điệu bộ cử chỉ đến lời nói thốt ra, cái nào cũng có nết, cũng có duyên. Chắc hẳn, đây là mẫu người con gái tuyệt hảo của thời Taishou và là người vợ trong mơ của hàng trăm gã đàn ông. Cùng là nữ tử nhưng chỉ việc nhìn chị ấy từ xa thôi đến bạn còn muốn đổ gục mà, huống hồ chi...
Nghẹn lòng, bạn nhìn lại bản thân mình, cảm thấy thân xác này chả có gì là nổi bật, chả có gì đáng để người ta nhìn vào, ngay tức khắc sẽ muốn chở che cả.
Trong phút chốc, thiếu nữ xinh đẹp kia che miệng cười duyên dáng, hình như Kyoujurou vừa nói gì làm chị ấy vui thì phải. Thấy cổ áo anh bị lệch, chị liền đưa đôi bàn tay ngọc ngà lên hòng kéo cho nó gọn gàng lại rồi phủi đi lớp bụi mỏng tang trên ngực anh. Tưởng chừng sẽ rụt về nhưng không, đôi tay nằm yên hẳn trên đó. Gương mặt của Kyoujurou hiện lên rõ mồn một trong đôi mắt nâu sâu như biển hồ ấy. Ánh mắt thể hiện rõ nỗi thiết tha, day dứt pha một chút tiếc nuối.
Nó gợi lên cảm giác quen thuộc, bạn biết ánh mắt đó. Vì bạn cũng từng nhìn anh như vậy mà...
Bạn cau mày...cái cảm giác bứt rứt khó chịu này...là ghen phải không...? Có phải đây là thứ cảm xúc mà chị Mitsuri thường hay nói đến khi con người ta yêu say đắm một ai đó không?
[...]
Bạn vứt thanh katana vào xó phòng chính rồi nằm ục trên cái bàn trà bằng gỗ xoan giữa phòng, nước mắt tự nhiên cứ tuôn không ngớt, đọng lại thành từng vũng nhỏ trên mặt bàn.
4
- Đừng khóc (T/b), đừng khóc.
Nghẹn ngào mím môi, bạn tự nhủ với con tim yếu đuối đang đập từng nhịp trong lòng ngực mình. Đã dặn là như thế nhưng cái cơ thể chết tiệt này toàn làm điều ngược lại thôi. Não bộ thì liên tục suy diễn ra những thứ không vui và cũng nhờ vào đó, khóe mắt có cớ để cay xè, để nước mắt tự do chảy xuống đôi gò má đỏ ửng kia.
Đột nhiên, tự bản thân bạn cũng cảm thấy chính mình thật ngu ngốc khi lỡ thích anh ngay từ đầu để rồi giờ đây phải tự dằn vặt trong khổ đau. Khốn thật, người ta có phải là của bạn đâu, bạn cũng không là gì đối với người ta nữa, thế thì làm sao mà có quyền ghen tuông chứ...đúng là ngốc mà.
- (T/b)! Em có ở nhà không đấy?
Một giọng nói quen thuộc cất lên từ trước cửa nhà, khiến bạn vội vàng bật dậy và lau đi hàng nước mặn chát trên mắt.
- Hóa ra em ở đây từ nãy đến giờ à?
Anh để đôi hài bên ngoài thềm nhà rồi bước vào phòng, ngọn lửa nhiệt huyết của anh không một giây chịu ngơi đi. Bạn thì hổ thẹn quay mặt đi, không muốn anh thấy cặp mắt sưng húp vì khóc.
- Xin lỗi vì đã mạo phạm bước vào mà không xin phép nhé! Tại anh thấy cửa không khóa nên- (T/b)!?!?
Viêm trụ khựng lại, có vẻ như chính anh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
- Em khóc đấy ư?!
Bạn lắc đầu lia lịa, anh càng nhoài người về phía bạn thì bạn càng lảng tránh ánh nhìn của anh dữ dội hơn. Bạn không cần anh thương hại. Thật sự không cần.
- (T/b)!!
Chàng trai trẻ với trái tim nhiệt huyết quyết không chịu bỏ cuộc, liền dạng vòng tay rộng lớn rồi ôm chặt lấy bạn.
- Bỏ ra! Bỏ em ra! Em không có khóc!
Bạn vùng vẫy và đánh liên tục vào vai, ngực anh hòng xua đuổi nhưng anh không đau mà không những thế còn một lúc một xích lại gần bạn hơn nữa, dúi đầu bạn vào vai anh. Khoảnh khắc ấy bỗng khiến cơ thể bạn mềm nhũn ra như cọng bún, xúc cảm trong lòng lại mãnh liệt dâng trào. Đợi đến lúc bạn bình tĩnh lại, anh mới thả lỏng ra và nâng cằm bạn để bạn ngẩng mặt lên.
Ôi chao...một nùi nước mắt đang đua nhau rơi lã chã...
- Sao lại khóc? Ai bắt nạt em?
Kyoujurou hỏi thừa, (T/b) của anh xưa giờ đâu dễ bị bắt nạt đến vậy? Anh còn nhớ in lúc bạn lên 10, còn vật nhau ầm ầm với đám con trai cùng tuổi trong Đội cơ mà.
16
- Không ai cả...
Từng con chữ thốt giữa tiếng nấc mủi lòng. Bạn mím đôi môi đào anh lại, hàng mi ngấn lệ mỗi lần chớp là một giọt nước mắt lăn dài xuống.
Nhìn bạn miễn cưỡng như thế này, Viêm trụ không vui. Anh không hề vui tí nào cả.
- Thế thì sao em khóc? Mau nói đi! Có chuyện gì day dứt thì phải nói ra, tuyệt đối không được giữ trong lòng! Chẳng phải hồi xưa hai ta đã thề với nhau rằng, không bao giờ được phép giấu đi những bí mật thống khổ khỏi nhau hay sao?! Nếu nó làm em buồn bã và tuyệt vọng đến mức phải đổ lệ như thế này, thì