Khi cô tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau...
Trong phòng vang vọng tiếng bàn phím máy tính và tiếng nam lạnh lùng, thân quen...
- Anh...anh...anh là ai vậy...?
- Em tỉnh rồi?
Anh quay lưng lại,tay cầm tách caffee gương mặt nghiêm nghị pha chút mất mác và đau thương nhìn cô, " tiếc quá, tôi đẹp trai như vậy mà em không chiêm ngưỡng được" nghĩ thầm,anh nhìn cô
- Anh...Lãnh tổng?
-Không, là Phong của em.
- Tôi biết anh sao?
- Em là vị hôn thê của tôi.
- Tôi không biết anh, xin tha cho tôi, tôi không có gì cả.
- Sao lại không, em có tôi, tôi có thể tặng em cả Lãnh thị, thế nào?
Cô cười lạnh trong lòng.
- Tôi không cần, tôi muốn... Mộc thị...
Mộc Gia Hoàng, Mộc Tình, tôi hận các người, hận Mộc thị.
- Được, vậy thành giao, em phải ở bên tôi, tôi cho em tất cả, chỉ cần em vui.
Uyển Băng sững người giây lát" Được"
Suỵttt! Ngón trỏ tay thon dài của anh bỗng đặt lên đôi môi mềm mại của cô. Cô giật mình
Rầmmm!!!
- AHa ha,hai đứa cứ tiếp tục, cứ thế mà phát huy, tuổi trẻ mà...
- Đúng đúng, cứ tiếp tục, cứ tiếp tục...
Lão bà, lão ông nào đó từ nền nhà đứng dậy, phủi mông chạy thẳng kéo theo cả gia phả họ Lãnh(T.T"")
Ngoài vườn, cả gia tộc
họ Lãnh họp tụ
- Thấy chưa, tôi bảo mà, Phong nhi của chúng tôi đâu có yếu sinh lí chứ, từ lúc chúng ta rình ở ngoài cũng được 5tiếng rồi.
- Vậy là sắp có cháu bế rồi.
- Chúc mừng Lãnh gia chủ,vậy là không tốn công vất vả cả đêm rình coi rồi.
- Ấy, lão nhị, không phải sáng nay ông phải họp bàn với tổng thống sao? Sao lại chưa đi?
- Chờ mãi mới có ngày nhìn thằng cháu trai động phòng, sao bỏ phí được.
Anh đóng cửa, đi đến cạnh cô. (-_-"")
- Ba mẹ anh?
- Dòng họ nhà tôi
-... Hình như họ hiểu lầm gì thì phải?...
- Không hiểu lầm đâu...
Cô chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói đó thì đã bị thân hình vạm vỡ của anh đè lên người***
Ai hóng không, lần này nhạt quá