Tất Cả Vì Em

Chương 23: Phiên ngoại 3: Em phải chịu trách nhiệm với tôi!


trước sau

Màn đêm dần dần buông xuống. Đây là thời gian giành cho sự xa hoa, trụy lạc của những tay chơi, con cái nhà giàu...

Tiếng gió gào thét trong đêm như đang đuổi bắt con mồi...

Trò chơi chỉ mới bắt đầu!

Tại quán bar Đọa Lạc, thành phố X

Ánh đèn mập mờ hòa cùng tiếng nhạc sôi động vang lên kích thích  con người nơi đây sa vào trận hoan lạc.

Ở một góc tối, Lãnh An bưng ly rượu mạnh lên tay, khẽ nhấp, lẳng lặng quan sát hình ảnh không xa.

Cái góc khuất ấy đang diễn ra một màn xuân sắc. Một cô gái có gương mặt mị hoặc, dáng người xinh đẹp đang ngồi trên một người đàn ông. Không có gì là lạ!

Mà cái tổ hợp này cũng thật kì quái! Cô gái hoàn hảo bao nhiêu thì người đàn ông " hoàn hảo" bấy nhiêu a.

Chỉ thấy, trư ca bụng ba ngấn, gương mặt như cái đầu heo đỏ ửng thở hổn hển luật động liên tục trên người cô gái. Cô gái vẻ mặt thỏa mãn rên rỉ thành tiếng. Đổi tư thế...

- A...ân..., từ từ thôi, có người đang nhìn kìa...

Cô gái chu miệng nũng nịu nhìn về phía Lãnh An. Lão trư ca cũng đưa mắt đảo qua, ánh mắt lấp lánh.

Lãnh An mặc một chiếc váy trắng bó sát người, để lộ dáng người duyên dáng. Gương mặt trái xoan xinh đẹp chỉ vì uống quá chén mà đỏ ửng men say.

Cực phẩm!

Lão trư kia dâm đãng đánh giá cô, bỏ mặc sự bất mãn của cô gái nhỏ dưới thân. Khoác lên một cái áo khoác dài màu đen, lão bước về phía Lãnh An, cười tà.

Lãnh An nhíu mi, chà, có kẻ tìm chết nhanh quá! Vốn là cô có chút bực dọc tại bệnh viện nên tới đây giải sầu, ai ngờ gặp được mỹ quan như thế?

Lão trư ngồi xuống bên cạnh cô, gọi một ly rượu,nháy mắt với bồi bàn, quay sang cô:

- Tiểu thư xinh đẹp, không biết em có nhã hứng uống rượu với tôi không? Tôi mời.

- Rượu thì xin nhận nhưng người thì miễn đi!

Lãnh An nhận ly rượu của bồi bàn đưa lên miệng, quay sang lạnh nhạt nói với kẻ bên cạnh.

- Cô em, đừng không biết điều như thế, có biết anh đây là ai không? Nói cho mà biết, anh là lão đại thuộc chi nhánh Sơn Dương đấy!

Lãnh An nhíu mày. Chị dâu? Chà, ra là cấp dưới của chị dâu a.

Thấy Lãnh An nhíu mày, lão trư nghĩ Lãnh An sợ, cười lớn tiếng:

- Cô em sợ rồi sao? Anh đây có giao tình với lãnh đạo Sơn Dương đó!

Nóng! Nóng quá!

Lãnh An trong người đều nóng, rượu có vấn đề!!!

Cô quay sang liếc nhìn bồi bàn, đáy mắt xem như hiểu rõ. Đây là địa bàn của Sơn Dương, họ muốn làm gì chả được.

Mắt thấy Lãnh An nhìn mình, bồi bàn áy náy. Ai bảo cô là con mồi của lão già kia đây. Tuy địa vị lão không cao lắm, nhưng mà vẫn cao hơn hắn. Biết đâu lão trư nể tình nói tốt cho hắn vài tiếng.

Bàn tay lão trư đang sắp chạm lên ngực của Lãnh An, bỗng dưng bị giữ chặt.

- Thằng chó nào dám.... A... Lão đại...!

Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn lão, hất tay lão ra.

- Ban nãy ai nói ta với ngươi có giao tình? Hửm?

Lão trư sợ run người, ngã ngồi trên đất. Ban nãy là lão khoác lác a, nào có giao tình gì chứ? Chỉ là... sao lão đại lại ở đây? Phải biết Hạo Nhiên ghét nhất là những nơi đông người hỗn tạp...

Lãnh An nhìn Hạo Nhiên, lấy cơ
thể nóng rực dựa vào trên lưng anh. Hạo Nhiên dang tay, ôm cô vào lòng.

- Hạo Nhiên...

Nóng! Thân nhiệt của cô có vấn đề!

Nháy mắt, Hạo Nhiên trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Giỏi lắm, dám làm tổn thương đến cô gái nhỏ của anh, vậy thì...

Bồi bàn và lão trư thoáng chốc rét lạnh. Ai nói cho bọn hắn biết đây là chuyên gì đi! Cô gái này quen biết lão đại?

Vậy hành động của bọn họ ban nãy chẳng phải tìm chết hay sao?

Trong mắt họ giờ đây chỉ còn là tuyệt vọng. Ai chẳng biết thủ đoạn của Hạo Nhiên tàn khốc thế nào a.

Đặc biệt là bồi bàn trẻ tuổi, giờ đây nét mặt vô cùng đặc sắc.

- Lôi đi!

Lãnh An lạnh giọng phân phó, hai tay bế Lãnh An hướng phòng Vip đi tới.

Lãnh An đã mất kiểm soát. Hai tay cô kéo mở khóa váy, để lộ dáng người yêu tinh nõn nà.

Nóng! Đó là cảm nhận duy nhất trong đầu cô. Lãnh An nhịn không được mà uốn éo mình trên giường.

Yết hầu Hạo Nhiên lên xuống. Đáy mắt là một mảnh nóng rực. Nhìn thiên hạ trong lòng mình ngày nhớ đêm mong, hiện tại bộ dáng như thế, tâm hắn nhộn nhạo. Nơi nào đó không tự chủ mà nhô cao lên.

Ý chí! Kiên cường lên!

Nhưng nháy mắt anh bỗng cứng đờ. Lãnh An mơ màng quỳ gối trên giường, dang tay ôm eo anh.

- Hạo Nhiên... khó chịu... giúp tôi!

- Em chắc chứ? Không hối hận?

Lãnh An gật đầu thật nhẹ, Hạo Nhiên nhào tới như dã thú đè lên người cô. Váy vóc quần áo hai người đều đã được thoát ly, Hạo Nhiên bắt đầu công việc...

Trong phòng thoáng chốc chỉ còn tiếng thở dốc, rên rỉ yêu kiều theo nhịp điệu. Thật khiến người nghe đỏ mặt tía tai

...

Sáng hôm sau, Lãnh An toàn thân nhức mỏi tỉnh giấc.

Đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc màu đồng của đàn ông. Hạo Nhiên một tay chống đầu, một tay ôm eo cô, thi thoảng không an phận di chuyển tới (*)

Lãnh An hai mắt trừng lớn, đẩy Hạo Nhiên ra hét toáng lên.

Hạo Nhiên chật vật bò từ dưới nền đất lên, ủy khuất, đáng thương hướng Lãnh An:

- Em đã ăn tôi mất rồi... Em phải chịu trách nhiệm với tôi! Hức.. hức...

Lãnh An không nói gì nữa, hai mắt trừng lớn, trực tiếp ngất đi.

Này là đả kích quá rồi a~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện