"Ngài dự định đến chỗ nào tiếp theo?"
"Anh nghĩ anh phải đi gặp người anh không hề muốn gặp."
"Cái gì?"
"Eh-?"
"C-Chỗ nào vậy ạ?"
Raphtalia nhìn vào con đường mà tôi đang định đi. Em ấy dường như hiểu ý tôi muốn nói đến ai. Em ấy thở ra một hơi dài.
Tôi ngạc nhiên là em ấy có thể nhận ra được từ câu nói đó. Em ấy là một Esper à?
...Chắc em ấy đã thấy được điều này rồi sẽ xảy ra lúc tôi nhận được vùng đất.
"Ngài định bán Firo sao?"
"Người đàn ông đó thực sự đáng sợ vậy sao?"
Firo dường như cũng hiểu. Con bé nhìn vào tôi với đôi mắt của một chú cún bị bỏ rơi.
Firo bình thường thường hành động khá vô tư, nhưng tôi đoán con bé có một tổn thương tinh thần ở nơi đó.
Mặc dù tôi nghĩ con bé có thể gϊếŧ người đàn ông đó ngay lập tức nếu con bé có ý định đó.
Không phải đó là hiện tượng cột chân của một con voi vào cái cây lúc còn non, nên nó không cố chạy đi vào lúc trưởng thành? [1]
Nó có lẽ là thứ gì như vậy.
"Bình tĩnh, anh không định bán ai hết."
"Vâng ạ..."
"Eh? Hả?"
Rishia... Con bé là một quý tộc nên con bé chắc chắn biết.
Cho dù là một quý tộc hết thời. Nhưng vẫn có khả năng là con bé không biết.
Tôi băng qua một con hẻm và dừng lại ở trước cái lều quá-quen-thuộc.
"Ồ?..."
Người buôn nô ɭệ, người tôi không hề muốn gặp, đang đứng ở đó như đang chờ đợi một người khách nào đấy.
Nghĩ về điều này thì có rất ít người lại ra ngoài để mua nô ɭệ vào ban ngày như thế này.
Ở trong thị trấn thì con người này nổi tiếng với cái tên một Người Buôn Ma Thú hơn.
"Không phải ngài Khiên Hiệp sĩ đấy sao. Cũng được một khoảng thời gian khá lâu mới gặp lại ngài. Tôi đã nghe nhiều về chiến thắng của ngài."
"Phải, lâu rồi không gặp."
"Tôi đã nghĩ ngài đã quên tôi rồi chứ."
"Ta sẽ không thể quên được một người ám muội như ông kể cả nếu ta cố gắng."
Thật sự khó mà có thể quên được người đàn ông này. Ông ta có một kiểu hào quang dị thường.
Đó là một cảm giác tương tự như với một nhà buôn đồng phạm vậy.
Tôi chắc rằng ông ta cần cư xử như thế để tiếp tục công việc kinh doanh này.
Lần cuối cùng tôi đến đây là khi tôi mua bộ móng vuốt của Firo. Đó cũng là khoảng thời gian mà tôi bị cấm sử dụng Thăng Hạng.
Vào lúc đó, tôi đã cố bỏ trốn đến Silt Welt hay Shield Freiden để Thăng Hạng cho Firo và Raphtalia.
Tôi tin rằng người đàn ông này có vài mối liên hệ với Nữ hoàng...Mặc dù hắn ta chưa bao giờ gặp mặt riêng với bà ta.
"Ông có vẻ khá là bận rộn. Ta đã không nghĩ ông sẽ có mối quan hệ không minh bạch với chính quyền đất nước này."
"Điều đó không thay đổi sự thật tôi tiếp cận ngài Khiên Hiệp sĩ vì tôi thấy ngài đáng để tôi quan tâm."
"Phải, ta nhận thức được điều đó."
"Giờ thì, tôi có thể giúp gì cho ngài hôm nay?"
"Đó là về công việc thực sự của ông."
"Oh!"
Đôi mắt Người Buôn Nô ɭệ sáng lên một lúc.
Ông ta kích động về điều gì vậy chứ? Đừng nghĩ rằng sẽ dễ dàng mà lừa gạt được tôi.
Có phải ông ta vui mừng vì một người nổi tiếng như tôi đang cùng chiến đấu với những nô ɭệ của ông ta?
Kể cả đây là sự thật, điều đó không có nghĩa là những người nô ɭệ đó mạnh mẽ vì tôi mua họ từ ông, ông biết chứ?
"Ngài đang tìm trong mức giá nào?"
Hiện tại, tôi có 5000 đồng bạc còn lại từ số tiền mà Nữ hoàng đưa tôi.
Tôi sẽ cần Lão già làm thêm vài món vũ khí nữa, nên tôi không nên tiêu quá nhiều ở đây.
"Bây giờ, ta muốn mua vài nô ɭệ Á Nhân với giá khoảng 3000 đồng bạc. Nếu có thể, ta muốn họ ở Lv thấp."
"Ngài dự định dùng họ làm gì?"
"Tại sao ta cần phải nói với ông?"
"Tôi biết rồi. Ngài đã nhận được vài vùng đất và cần nô ɭệ ở đó."
"Ta nghĩ ta đã nói điều này trước đây, nhưng đừng hỏi những điều mà ông đã biết rồi."
Thực sự thì con người này biết được bao nhiêu...? Nếu ông ta nói tôi rằng ông ta có thể thấy được tương lai, thì tôi có lẽ cũng tin ông ta đấy.
"Xin hãy đi vào đây."
Người Buôn Nô ɭệ dẫn tôi ra sau ngôi lều.
Lúc chúng tôi bắt đầu đi theo ông ta, Firo kéo áo tôi lại.
"Gì thế?"
"....Em không muốn đi."
Dường như bóng tối trong ngôi lều và mùi hôi khơi lại chấn thương tinh thần của con bé.
Tôi đã quen với nó, nhưng tôi cũng biết rằng nó không phải là mùi dễ chịu gì.
"Em có muốn đợi ở đó không?"
"Vâng..."
Firo gật đầu lúc con bé tình cờ thấy chỗ trưng bày trứng ma thú.
Em biết chứ Firo, đó là chỗ chúng ta lần đầu gặp em đấy.
Đừng ăn mấy cái đó, tôi cảnh báo con bé, khi tôi tiếp tục đi theo Người Buôn Nô ɭệ.
"Um... Chúng ta đang tìm thứ gì vậy?"
"Chúng ta sẽ mua những người cùng tình cảnh như em."
"Fueeee!?"
"Mặc dù đã lụi bại, em vẫn là một quý tộc, đúng không? Và trước khi Itsuki cứu em, em đã ở trong một tình thế tương tự, đúng không? Hãy đọc tình huống đi."
Đất nước này có một ngành thương mại nô ɭệ đang hoạt động. Quý tộc và những kẻ giàu có khác chắc biết rất rõ tồn tại của nó.
Tại sao Rishia lại ngạc nhiên như vậy?
Có phải con bé ngốc nghếch đột xuất?
"C-cái này... Em chưa bao giờ nhận ra."
"Nhưng họ không buôn bán con người."
"Em hiểu..."
Chúng tôi đi theo Người Buôn Nô ɭệ, và dừng chân gần những chiếc cũi, nơi mà tôi lần đầu nhìn thấy Raphtalia.
"...Đây là nơi số phận của em đã thay đổi..."
Tôi cũng đang hồi tưởng lại lúc đó.
Mặc dù không phải là một thời gian dài, vẫn có cảm giác như nhiều năm đã trôi qua.
"Để tôi lựa chọn vài nô ɭệ nằm trong số tiền của ngài. Tôi còn giảm giá một ít cho ngài."
"Thật hào phóng làm sao."
"Tôi nghe rằng ngài đang khởi đầu một thị trấn khá thú vị. Điều này thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ! Có thể ngài sẽ trở thành vị khách xộp nhất của tôi sau này."
"À thì...Ta chỉ đến đây để đáp ứng nhu cầu của ta thôi."
"Mặc dù việc buôn bán ngày nay dường như đang tiến triển chậm chạp, tôi cũng đã kiếm được lợi nhuận lớn nhờ vào danh tiếng của ngài Khiên Hiệp sĩ."
"Ý ông là sao?"
"Suốt cuộc thương lượng. nếu tôi nêu tên ngài ra, họ cho rằng những nô ɭệ mới của họ trở nên như những người đồng hành của ngài. Kể cả nếu tôi có tăng giá thì họ dường như vẫn chủ tâm mà chấp nhận nó."
Raphtalia đã tự mình có được khá nhiều danh tiếng suốt trận chiến vừa rồi.
Em ấy vượt trội hơn hẳn toàn thể quân đội đại lục. Nếu họ biết đây là nơi bán em ấy, tôi chắc rằng việc buôn bán nô ɭệ sẽ được tăng lên rất nhiều.
"Ah, bên cạnh đó, cũng có một loại nô ɭệ khác ta muốn mua."
"Ngài hứng thú vào loại gì?"
Để trả lời cho câu hỏi của Người Buôn Nô ɭệ, tôi chuyển ánh nhìn của mình qua Raphtalia.
Tôi áp sát đầu mình vào đầu em ấy và khoác tay mình qua vai em ấy.
"C-Chuyện gì vậy ạ?"
"Raphtalia, có người nào ở đây đến từ ngôi làng mà em từng sống không? Anh không quan tâm về giá cả, chọn bất cứ ai mà em nhận ra."
"!?"
Raphtalia mở tròn mắt trong sự ngạc nhiên.
"U-um... Ngài thực sự đồng ý với chuyện đó?"
"Em đang nói gì vào thời điểm này vậy? Dùng những người từng sống trên vùng đất đó là lựa chọn phù hợp nhất cho việc xây dựng lại. Họ có lẽ sẽ chống đối một chút, nhưng mục đích chính của chúng ta bây giờ là tái định cư vùng đất."
Raphtalia chắc chắn có mong muốn trở lại ngôi làng mà em ấy từng sống, chôn giấu ở sâu trong lòng em ấy.
Điều này nảy ra trong đầu tôi khi tôi thăm mộ với Raphtalia. Tôi cần phải làm nhiều điều để khi tôi rời thế giới này, Raphtalia vẫn còn một nơi để gọi là nhà. Kể cả nếu tôi mất....
Đương nhiên, đó không phải là lý do duy nhất của tôi.
Ngôi làng trước đây của Raphtalia nằm trên bờ biển, và những ngọn núi cách nơi đó khoảng vài giờ đi bộ.
Bởi vì có người từng sống ở nơi đó, đất tương đối bằng phẳng và sẵn sàng cho nông nghiệp.
Đó là nơi hoàn hảo để thử nghiệm nhiều thứ.
Bởi vì Đợt sóng Tai Ương xảy ra tại nơi đó, tôi sẽ không phải đá người nào ra khỏi nhà của họ nữa. (Ồ xấu đến thế đấy =[[ )
"Oh, Người Buôn Nô ɭệ, liệu ông có thể dò hỏi cửa hàng mà ông mua được