Trans: Deforestation
Editor:LittleKai
Tôi hiện đang đi đến thị trấn mà Nữ Hiệp Sĩ đã nói với tôi.
Đường từ ngôi làng này đến đó cũng không xa nên tôi quyết định đi bộ đến đó.
"A, ngài Khiên Hiệp Sĩ đây mà!"
Một chàng trai ra chào đón tôi và tôi nhận thấy rằng việc tái thiết đã được tiến hành. Có khá nhiều người đang tận dụng những ngôi nhà còn sót lại, trong khi số khác thì bắt đầu xây những căn nhà mới. Một vài người dừng việc họ đang làm lại để đến chào tôi.
Tôi trưng ra nụ cười tươi nhất mà tôi dùng trong kinh doanh để chào bọn họ. Trưởng của nhóm này hình như là một chàng trai trẻ tuổi đến từ làng Ryut.
"Ta đã nghe sơ qua tình hình rồi. Hiện tại thì có vấn đề gì xảy ra không?"
"À vâng ... Vì ngay gần đây có một con sông và một giếng nước, còn việc lưu chuyển lương thực thì khá là thông suốt nên vấn đề nước uống với lương thực không có gì đáng lo cả. Nếu có gì cần phải báo cáo thì chắc là khó khăn trong việc quản lý nhân sự."
"Hiểu rồi."
"Tuy nhiên, lại có những trường hợp tranh chấp về chỗ ở chốc chốc lại diễn ra."
"Hmm..."
Ừm, cũng do đợt sóng lúc trước mà ngôi làng này đã phải chịu nhiều tổn thất nặng nề.
Thêm vào đó, công cuộc tái thiết thị trấn lại được đặt dưới sự giám sát của một Anh Hùng. Nên có lẽ sẽ có vài người cố tình chiếm lấy vài khu đất để làm của riêng.
"Dù cho bọn họ có từng sống ở đây, chuyện đó cũng không còn quan hệ nữa. Vì thế, hãy nghe cho kĩ đây, nếu bất cứ ai không có ý định hợp tác thì tốt hơn nên lượn khỏi đây ngay lập tức."
Sau lời tuyên bố của tôi, một vài người tỏ vẻ muốn phản đối nhưng họ nhanh chóng từ bỏ ý định đó.
"Ngoài ra, nếu các vị muốn mở rộng khỏi lãnh thổ của ngôi làng, thì cứ tự nhiên mà tiến hành đi."
Sau đó, tôi bắt đầu cân nhắc tới cái khả năng mọi người sẽ ồ ạt đổ dồn về đây và nhà cửa mọc lên như nấm.
Nên tôi sẽ cần một ai đó có khả năng quản lí đường xá, nhưng tôi không nghĩ là ở đây có nhiều người có kiến thức về lĩnh vực này cả.
"Không, trước hết hãy mở rộng nơi đây trong khi vẫn duy trì hình dạng hiện nay và mang về các loại hình kinh doanh mới để việc buôn bán được dễ dàng hơn. Ngoài ra, việc xây thêm các khu nhà trọ là điều cần thiết."
"Rõ!"
Dẫu cho công cuộc tái xây dựng có đi theo hướng nào đi nữa, thì việc kinh doanh vẫn là một vấn đề thiết yếu về sau. Nếu muốn phát triển thì bọn họ nên giữ lấy lối suy nghĩ này trong khi tái thiết lại ngôi làng.
"Kế đến, ta sẽ cần một vài lực lượng an ninh."
Hiện tại, chúng tôi đang để việc này lại cho những binh sĩ của Lâu Đài, nhưng ý định cuối cùng của tôi là để việc này lại cho những đứa nô ɭệ muốn tham gia chiến đấu chống lại Đợt Sóng.
Bằng cách đó, tôi sẽ dễ trừng phạt chúng hơn mỗi khi chúng có hành vi quá mức.
"À, hiện tại thì mỗi ngày chúng tôi vẫn đang tiếp nhận thêm những người có mong muốn được sống ở đây."
"Tốt lắm, nếu những người đó mà bắt đầu tập trung vào ngôi làng của ta thì khá là rắc rối."
"Vị Nữ Hiệp Sĩ đi cùng ngài đã loan tin rằng ngôi làng thực chất là căn cứ hoạt động của ngài."
Hah, cô Hiệp Sĩ này được việc thật. Có lẽ một lúc nào đó, tôi sẽ hỏi tên của cô ấy.
Tôi có thể nghe tiếng búa đập ở xa xa khi mọi người quay trở lại công việc của mình.
"A! Chẳng phải là cậu Khiên Hiệp Sĩ đấy sao?"
"Hửm?"
Tôi quay người về phía phát ra giọng nói và nhìn thấy bà dì[1] của Cửa Tiệm Ma Thuật đi dạo quanh đây. À, đúng rồi. Có rất nhiều người đến từ làng Ryut, nên bà ấy có mặt ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"À, là bà chủ Cửa Tiệm Ma Thuật đây mà. Hình như cửa tiệm của bà đã sụp đổ rồi phải không?"
"Ừm, đúng vậy..."
"Bà đến đây để giúp đỡ gia đình mình à?"
"À, hiện tại thì ta đang giúp đỡ về bữa ăn cho những công nhân đang làm việc ở đây."
"Ra vậy...Nhân tiện, của tiệm của bà được sửa đến đâu rồi?"
"Ta không biết khi nào sẽ xong nữa. Nhưng có rất nhiều người ở thị trấn Lâu Đài đang rất mong chờ nó mở cửa trở lại."
Cửa tiệm bị con Linh Quy nghiền nát như vậy, e rằng đưa cửa tiệm bắt đầu hoạt động trở lại không phải dễ dàng.
Mặc dù Nữ hoàng đã cố hết sức trong việc hỗ trợ thiệt hại, nhưng nguồn nhân lực và tài vật của đất nước này đang thiếu thốn trầm trọng.
"Nếu có thể, ta muốn bắt đầu lại một cửa tiệm ở thị trấn này ..."
"Thêm một Cửa Tiệm Ma Thuật thì nơi đây sẽ đa dạng hơn. Tôi sẽ cấp cho bà một giấy phép đặc biệt."
"Ta rất mừng khi cậu nói vậy."
"Nhưng chỉ sau khi chúng ta có được một số căn nhà có thể dùng được đã."
"Ta rất mong đợi điều đó đấy."
"Đừng lo. À, và nếu có thời gian rảnh, bà có thể đến ngôi làng lân cận đây để dạy ma thuật không?"
Đây cũng là điều tôi luôn suy nghĩ. Những đứa nô ɭệ có thể tự học ma thuật từ sách, nhưng như vậy luôn có giới hạn. Chúng tôi cũng chẳng biết thuộc tính ma thuật của mình nữa. Nên tốt hơn hết là hỏi ý kiến của chuyên gia trong lĩnh vực này.
Và tôi cũng cần phải xây dựng một cơ sở giáo dục nữa.
Hiện tại, các nô ɭệ đang học cách chiến đấu từ Nữ Hiệp Sĩ và Raphtalia ở ngoài trời, nhưng có một Dojo (võ đường) sẽ làm cho mọi việc dễ dàng hơn nhiều.
Vì lý do đó, sẽ thật may mắn nếu có một Cửa Tiệm Ma Thuật ngay sát bên.
"Ta sẽ suy nghĩ về chuyện đó sau khi dựng xong cửa tiệm."
"Bà quả là một người kiên cường! Vẫn nhận thêm việc bất chấp đến tình thế hiện tại của mình."
"Trông thế thôi chứ ta đã từng điều hành Cửa Tiệm Ma Thuật lớn nhất tại thành phố Lâu Đài đấy."
"À, nếu được thì xin bà hãy mời thêm cả lão Dược Sư nữa. Tôi muốn mở rộng thêm buôn bán ở đây."
"Ồ, Ngài Khiên Hiệp Sĩ có vẻ giống một người làm kinh doanh hơn cả ta đấy!"
"Tôi bị gọi là kẻ tham lam quá nhiều rồi, và tôi luôn có thể dựa vào câu: 'Vì lợi ích của thế giới' bất cứ khi nào tôi muốn."
"fu fu fu"
"ha ha ha"
Không hiểu sao, những người xung quanh lại dần tránh xa chúng tôi.
Sau đó, tôi đưa ra vài chỉ thị hướng dẫn cho họ để phát triển thị trấn.
.........
Một tuần sau đó.
Rishia đã đạt Lv 40, và những nô ɭệ khác cũng gần đến thời điểm để Class Up.
Chúng tôi nên thực hiện điều này sớm vẫn tốt hơn cả.
Do Nữ Hiệp Sĩ đã thông báo trước với Nữ Hoàng, nên chúng tôi chỉ việc đi thẳng đến Đồng Hồ Cát của Rồng.
Thế là, tôi tập trung các nô ɭệ có Lv cao và tiến thẳng về thị trấn Lâu Đài.
"Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối ta đến nơi này."
Chúng tôi đậu chiếc xe kéo ở ngôi làng gần đó, và đi bộ vào thị trấn Lâu Đài. Nguyên do là chúng tôi sẽ bị nhận ra ngay nếu đi trên chiếc xe do Firo kéo.
Đã 2 tuần trôi qua mà thị trấn Lâu Đài vẫn còn đang trong quá trình xây dựng lại.
"Khiên nii-chan, tại sao chúng ta phải mặc áo choàng vậy?" – Kiel thắc mắc
Nô ɭệ có Lv cao nhất chỉ sau Rishia là Kiel. Ngoài ra, tính cách của bé này thẳng như ruột ngựa vậy, tôi tự hỏi có phải như vậy để phù hợp cho việc chiến đấu không.
Hô hấp của con bé bắt đầu giống với của Raphtalia và Rishia. Nữ Hiệp Sĩ có nói với tôi rằng Kiel rất có thể sẽ trở thành một chiến binh cừ khôi một ngày nào đó.
"Sẽ rất khó để di chuyển nếu như mọi người phát hiện được thân phận của ta."
'Hoan hô ngài Khiên!' sẽ là điều mà người dân sẽ gào lên khi họ vây chúng tôi lại.
Dẫu có là một anh hùng, tôi vẫn cảm thấy phiền toái khi được đối xử như vậy.
"Vậy sao?"
"Firo, nhớ rằng nhóc không xuất hiện trong dạng ma thú chỉ trừ trường hợp cực kỳ bất đắc dĩ."
"Vâng~"
Tôi có nên ghé qua Cửa Tiệm Vũ Khí trên đường về không nhỉ?
Ư... Không đâu! Do trong túi tôi không có đủ tiền nên nếu tôi có mua món gì quá mắc đến nỗi phải chịu nợ Lão Già, tôi sẽ thấy chẳng hay ho gì.
Dù sao thì tôi cũng không nên để Lão Già chờ lâu quá.
Tôi vẫn đang tiết kiệm tiền dần từng chút một nhưng những chi phí hằng ngày lại càng lúc càng tăng...
Túm lại là, tôi vẫn quyết định ghé vào đó trên đường về.
Thế là, chúng tôi đến chỗ Đồng Hồ Cát của Rồng.
"Chúng tôi đang chờ Ngài đây!"
Một người lính trông có vẻ thích trò chuyện tiến đến hoan nghênh chúng tôi.
"Hôm nay ta đến đây để Class Up cho những đồng đội của ta."
"Chúng tôi đã nhận được thông báo từ trước rồi."
Nghi lẽ tiến hành y như lần trước với Raphtalia và Firo. Tôi ra lệnh cho Firo biến về dạng ma thú.
"Ừm-m... Em nên thử Class Up theo hướng nào là tốt đây?"
Rishia lo lắng nhìn về phía tôi.
"Em phải tự chọn cho bản thân mình... Mặc dù ở đây vẫn có thứ có thể chọn cho em."
Chỏm tóc Ahoge của Firo chẳng có chút dấu hiệu