Chúng tôi thay phiên nhau ngủ đến khi trời sáng.
Vào khoảng giữa trưa, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Chúng tôi đang săn mấy con Usapiru đã nhảy ra trước mặt chúng tôi.
"Ah..."
Rắc*
Lưỡi dao trong tay Raphtalia đã gãy nát hoàn toàn.
"Đưa nó cho ta xem."
Đây là điều khó tránh. Con dao đã hoàn thành công việc của nó và chỉ gãy sau khi gϊếŧ được con Usapiru cuối cùng đang gặm nhấm cánh tay tôi.
"Em xin lỗi."
"Không có thứ gì có thể tồn tại mãi mãi. Con dao này gãy cũng là điều hiển nhiên."
Đây là một con dao rẻ tiền, hơn nữa nó chưa bao giờ được mài qua lần nào cả.
"Chúng ta sẽ nghỉ ở đây trước khi trở lại thị trấn."
"Hai."
Cái túi mà Raphtalia mang chất đầy một đống vật phẩm trong đó.
Thêm nữa, tôi đã lên Lv 11 và Raphtalia cũng vậy.
Trên đường đi, chúng tôi bắt gặp vài con ma thú, nhưng chúng tôi xoay xở được với con dao dự phòng của tôi.
Khi đến thị trấn, chúng tôi bán hết vật phẩm trong hành lý, gồm cả mấy bình thuốc được tôi pha chế, lấy một món tiền lớn tổng cộng đến 70 đồng bạc.
Leng keng*...
"Ta tự hỏi chúng ta nên mua cái nào."
"Ý ngài là một con dao à?"
Raphtalia lẩm bẩm trong khi đang ăn bữa trưa ở trong một quầy thức ăn ven đường.
Chúng tôi có thể giảm được chi phí sinh hoạt bằng cách cắm trại ngoài trời.Và sẽ không có vấn đề về thức ăn nếu chúng tôi lột da con Usapiru lấy thịt.
Tôi ngừng suy nghĩ về điều đó trong lúc này.
Khi mà tôi không hề có một cửa hàng ưa thích hay nơi tốt nào khác để mua đồ, tôi ít nhất cũng muốn biết nhiều hơn về thông tin của món trang bị mà chúng tôi mua.
"Hừm, chắc chúng ta nên ghé qua Cửa Tiệm Vũ khí."
"Un."
――――――――――
Ọc...*
Tôi nghe một tiếng ọc phát ra từ đằng sau tôi.
"Em đói rồi."
"Không phải ngươi vừa mới ăn một lúc trước sao?"
Có phải do con bé đã đến tuổi lớn rồi không?
Con bé định ăn bao nhiêu lần trong một ngày đây!
"Haa..."
Phải rồi, hệ số Engel sẽ tăng mạnh với con bé theo hệ phương trình [1] .
Chúng tôi cần bắt đầu đi săn lần nữa sớm nhất có thể. Chỉ với chi phí ăn uống với tốc độ thế này thì đủ làm chúng tôi cạn túi rồi.
――――――――――
"–Và đó là chuyện đã xảy ra. Tôi muốn mua vài món vũ khí và trang bị bảo vệ trong mức giá 65 đồng bạc, thêm một con dao rẻ tiền."
Vì vài lí do,Lão già càu nhàu khi đập bàn tay lên trán ông ta.
"Ừm... đây không phải việc của ta, nhưng ít nhất hãy bảo quản trang bị của cậu đi."
"Xin lỗi về điều đó. Tôi đã nghĩ lớp phủ chống-máu sẽ giữ được mọi thứ, nên tôi chưa có dự định với nó."
Đúng vậy.Những con Balloon, Mush, và Eggy là những con ma thú có cấu tạo cơ thể từ các hợp chất vô cơ. Và chất lỏng của cơ thể con Eggy có thể bị tẩy đi dễ dàng.
Tuy nhiên, máu của con Usapiru lại gây hen rỉ lên vũ khí.
Không chỉ thế, lưỡi dao có vẻ còn bị hư hỏng nhanh hơn do bảo dưỡng không đúng.
"Nhưng ta ngạc nhiên là cô bé này trông tốt hơn nhiều chỉ sau 3 ngày. Và không phải giờ đây cháu đầy đặn hơn một chút sao?"
Raphtalia gật đầu với ông ta và nở nụ cười mỉm. Chỉ là Lão già đang nói về cái gì vậy?
"Hô? Nét mặt tốt đấy."
"Un!"
Được rồi, kết thúc công việc đi nào.
"Lão già, sắp xếp ưu tiên độ bền của vũ khí khi ông bày ra cho chúng tôi hàng hóa dành cho con bé."
"Và còn cậu thì sao?"
"Tôi không cần gì cả."
"Ngài không muốn thứ gì sao?"
Raphtalia nhìn lên tôi và hỏi.
"Trông ta có giống như sẽ phải cần trang bị bảo vệ không?"
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa chịu một vết thương nào từ đòn tấn công của lũ ma thú.
Không phải lũ Hiệp sĩ đần độn đó từng nói rằng: "Khiên dễ dàng lúc bắt đầu, nhưng thảm hại khi về cuối trò chơi?"
Đó là tại sao tôi không thấy cần thiết phải mua trang bị cho mình đến khi tôi bắt đầu chịu tổn thương.
"Uun."
Raphtalia lẩm bẩm nhìn tôi hoài nghi. Tay con bé đang cầm lấy trái banh mà tôi mua cho con bé trước đây một cách quý báu.
"Hừm, ta chắc đây đúng là nghiệp chướng. Ta sẽ cho cậu thêm một thứ nhỏ."
"Tôi sẽ phải mặc cả nếu cái giá quá cao."
"Ta đã phải bán cho cậu cái giá quá rẻ mạt rồi. Không thì cậu sẽ ném mấy con Baloon đó vào ta khi bị ép quá mức, phải không?"
Chuyện rắc rối của tôi với nhà lái buôn trước đây chắc hẳn đã bắt đầu được đồn thổi rồi. À thì tốt thôi, khi mà kết quả sẽ vẫn như vậy.
"Ân đền oán trả, đó là tất cả những chuyện tôi đang làm."
"... Chẳng liên quan đến ta. Nhưng kể cả khi ta nghĩ ra một biện pháp phòng chống đi chăng nữa thì cậu sẽ lại tìm ra một cách khác. Đó mới đúng bản chất của cậu, đúng chứ?"
"Ông nhất định hiểu tôi rất rõ nhỉ."
"Ai nhìn cậu cũng có thể nói: Chính là cậu ta, người thương nhân khôn khéo dưới lớp vỏ một Anh Hùng"
"Tôi sẽ coi đó như một lời khen."
"Vậy thì..."
Lão già xoa cằm trong khi nhìn vào Raphtalia.
"Có vẻ như Jou-chan[2] đây sẽ sớm tự quyết định dùng một thanh kiếm hơn là một con dao."
"Nó sẽ ổn chứ?"
"Có vẻ như cô bé khá hăng hái với nó. Một thanh kiếm là món vũ khí phù hợp hơn với người mới, phải không?"
Lão già tìm kiếm ở một góc cửa tiệm của lão. *gacha gacha*
"Đây rồi."
"Em sẽ phải dùng thanh kiếm này sao?"
"Có vẻ vậy."
"Ta sẽ dạy cô bé cách dùng nó."
Sau đó, Lão già mang một tấm giáp ngực có bọc lớp da từ phía sau cửa tiệm.
"Một thanh kiếm bằng sắt và một tấm giáp ngực. Mặc dù chúng hơi cũ, ít nhất kích cỡ cũng phù hợp với cháu."
Lão già đưa cho Raphtalia thanh kiếm trong khi tấm giáp ngực được mặc phía ngoài bộ quần áo bình thường của con bé.
Ọc*...
"Nữa sao!?"
"Ồ, cô bé là một á nhân, phải không? Khi mà cô bé vẫn còn nhỏ, những thay đổi này cũng là điều bình thường nếu cô bé tiếp tục tăng Lv."
Khoan, cái gì? Đó là lẽ thường tình ở quanh đây sao? Thế giới này chắc chắn theo những tiêu chuẩn kì quái mà tôi không thể hiểu được.
Trước đây, tôi từng nghe câu chuyện về Hina the Crow(Quạ), cô ấy sẽ chết nếu không được cho ăn liên tục.
"Vậy ra có ít sự thật trong câu chuyện đó... đành chịu vậy. Ở lại đây và ngoan ngoãn lắng nghe đi, ta sẽ mua cho ngươi ít thức ăn trong khi ngươi luyện tập."
"Haaai!"
Gahaha*
Nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi, Lão già không hiểu tại sao bật cười lớn.
"Được rồi nghe này, ta sẽ dạy cháu về căn bản —-"
Tôi rời Cửa Tiệm Vũ Khí và vội vàng đi đến khu chợ.
Á nhân thực sự là chủng tộc kỳ lạ, dùng cơn đói để bù lại cho việc tăng Lv.
Mặc dù tình trạng con bé trở nên tốt hơn và con bé cũng dần sôi nổi hơn. Nhưng chi phí thức ăn vẫn không thể đùa được.
Tôi mua thức ăn từ những quầy hàng và trở lại. Lão già đang dạy Raphtalia cách cầm và vung kiếm.
"Của ngươi đây."
"Cảm ơn ngài!"
Con bé nhai đống thức ăn khi Lão già dạy con bé cách di chuyển né đòn.
Kể cả trước tình thế như vậy, tâm trạng lão ta chẳng thay đổi chút nào.
"Thế nào?"
"Cháu đã nhớ những bước né tránh đó."
"Ừm, cháu dường như thiên hướng theo kiểu đỡ đòn. Nếu lóng ngóng làm mất thăng bằng, điều đó sẽ khá nguy hiểm cho cháu."
Điều đó ghi dấu kết thúc buổi dạy cách sử dụng kiếm của Lão già, sau đó tôi