"Khônggggg!"
"Firo-taaaaaa~~...!"
Tôi thở dài khi lần thứ ba trông thấy cảnh Motoyasu bị Firo đá bay lên không và văng đi mất.
Hắn ta chắc hẳn đã đến đó trước chúng tôi với kỹ năng dịch chuyển của mình, nhưng Firo đã làm rất tốt.
"Đúng như tôi nghĩ, ở bên cạnh ngài Khiên Hiệp Sĩ thật là thú vị~"
Sadina khúc khích cười khi trông thấy cảnh Motoyasu bị đá bay lên không.
Tôi có cảm giác cô ta đã luôn luôn cười đùa, hay đó chỉ là do tôi tưởng tượng?
Ngay cả Fohl cũng phải hét lên khi lần đầu trông thấy cảnh đó.
Tôi cũng để ý thấy rằng những kẻ khác đã nép nép ra trong khi Sadina là người duy nhất vẫn cười vui vẻ.
Cô ta là loại người dễ cười cợt ư? Tôi nói sao đây nhỉ? Tôi nghĩ là hơi quá.
À, rồi thì bằng cách này hay cách khác, tòa lâu đài cũng đã hiện ra trong tầm mắt.
Fohl trông có vẻ như rất vất vả chịu đựng cơn say xe, nhưng chúng tôi mới chỉ gần tới đích thôi.
Quay trở về làng bằng kỹ năng dịch chuyển... à, tôi vẫn chưa đăng ký được lãnh địa của mình làm điểm đến nên việc đó là không thể được, ít nhất là vào lúc này.
Mà, tôi cũng còn rất nhiều việc phải làm ở đó, nên cũng chưa cần lắm.
Trước khi vào Thành Phố Lâu Đài, như lệ thường, tôi dừng xe lại ở một ngôi làng gần đó.
"Hửm? Chúng ta sẽ đi bộ từ đây đến đó sao?"
"Firo và ta rất nổi tiếng, chúng ta sẽ quá nổi bật mỗi khi chúng ta bước vào Thành Phố Lâu Đài."
"Hừm... nếu nói vậy thì Fohl-kun đây cũng cần phải ẩn mình đi vì cùng lý do đấy."
"Tại sao?"
"MelroMarc đã chiến tranh với SiltWelt lâu rồi, ngài biết chứ? Và loài Hakuko thì lại rất nổi tiếng chính bởi vì điều đó."
Mu... Vậy ra có một ít sự thật trong đó. Ngoại hình của tên nhóc này lại khá nổi bật.
"Chủng tộc của tôi thì không thường thấy, nên sẽ ổn thôi, do chúng tôi không mấy nổi tiếng."
"Rõ rồi."
Thật là ngu xuẩn. Chúng tôi có nguy cơ sẽ gây chú ý nhưng vì lý do khác. Nhưng kệ, cứ để mọi người nghĩ chúng tôi là một nhóm du hành giả lập dị đi.
Hình như là nô ɭệ tộc Lemo vẫn ổn cũng vì lý do tương tự.
Chúng tôi đã dự tính sẽ để ông ta, chú của Imia, lại ở chỗ Lão Già.
Có vẻ như chủng tộc này là một loại chủng tộc khá dễ sai khiến thì phải?
Nghĩ lại thì, dạo gần đây, tôi chả có đánh đấm gì hết.
Tôi rất sợ là trực giác của tôi đang bị 'lụt' đi.
Chắc tôi cũng cần phải tham gia vài buổi huấn luyện của bà Cố Vấn Chiến Đấu.
Firo đang bước đi phía sau tôi trong khi không ngừng cảnh giác xung quanh.
Con bé ghét Motoyasu đến mức đó à?
Nếu đã ghét hắn ta, con bé lẽ ra chẳng nên nói những lời tử tế đó.
Tôi thực sự không muốn nói điều đó cho con bé, nhưng con bé cần phải giữ kín hơn sự sợ hãi của mình.
Nhóc sẽ làm gì nếu tên Motoyasu mò tới ngôi làng chứ?
Trong khi nghĩ vậy, chúng tôi bước vào Thành Phố Lâu Đài.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu trước tiên tôi thông báo để Nữ Hoàng chuẩn bị cho chuyện Lv Reset.
Hay là tôi nên đưa những người nô ɭệ đến cho Lão Già trước?
À thì, chúng tôi đi ngang qua Cửa Tiệm Vũ Khí của Lão Già trước khi đến Lâu Đài nên có lẽ gởi gắm trước sẽ tiện hơn.
"Ồ! An-chan!"
Khi bước vào cửa tiệm chúng tôi thấy Lão Già đang đứng sau quầy như thường lệ.
Cửa tiệm dường như đã hoàn toàn ổn định lại. À, tôi rất có niềm tin vào công việc làm ăn của Lão Già mà.
"Thế nào rồi? Có tiến triển gỉ không?"
"Vẫn chưa. Loại khoáng thạch lấy từ con Linh Quy cũng có đặc điểm là rất cứng."
"Fumu..."
"Phần đó dầy tính thử thách, và ta cũng như những người khác vẫn đang rất cố gắng nghiên cứu nó đây."
"Hiểu rồi. À, đột nhiên tôi nhớ lại là ở Zeltbur, tôi—"
Tôi kể với Lão Già về cây kiếm làm từ Linh Quy tôi thấy ở Zeltbur. Dẫu gì thì tôi cũng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là cũng biết nó được một thợ rèn bậc thầy tạo ra mà.
"Cậu đã nói như vậy thì ắt hẳn nó phải là một cây kiếm tốt... có lẽ ta sẽ có thể nói được ai đã tạo ra nó hoặc là cách nào mà nó được tạo ra, nhưng..."
"Tôi cần phải mang nó đến đây, đúng chứ? Thứ lỗi cho tôi, nhưng một món vũ khí mắc như vậy thì quá tầm tay tôi rồi."
Nếu tôi bán đi những vũ khí do Lão Già làm, có lẽ tôi sẽ có được thêm một ít tiền nữa, nhưng đó chẳng khác nào 'cầm đèn chạy trước ô tô'.
À, nhân nói về chuyện đó... tôi vẫn còn một lựa chọn là bán những vũ khí hiếm hay độc nhất thu được từ Drop của lũ ma thú. Và vì chúng không thường gặp nên có lẽ tôi sẽ bán được giá khá cao.
Cần phải suy nghĩ kỹ lại...
"À, đúng rồi. Tôi đã nghĩ về nô ɭệ nào sẽ làm học việc cho lão, nên tôi có mang người đó đến đây."
"Ai vậy?"
Tôi chỉ vào chú của Imia đang đứng cùng với những nô ɭệ khác.
"Người này trông có vẻ quen thuộc, khi nãy ta đã cảm thấy băn khoăn rồi, nhưng chắc chỉ là do ta tưởng tượng?"
Lão Già chỉ ngón tay vào chú của Imia và nói vậy.
"Ô! Cũng lâu rồi. Vậy ra là cậu đã tốt nghiệp đàng hoàng từ chỗ của Sư Phụ rồi à."
"Quả đúng như ta nghĩ!"
"Hai người biết nhau sao?"
"A à."
"Trước đây."
Có vẻ như chú của Imia và Lão Già chủ Cửa Tiệm Vũ Khí cùng là đệ tử của một thợ rèn bậc thầy khi bọn họ còn trẻ.
"Mặc dù nói vậy... nhưng tôi đã bỏ dỡ giữa chừng. Khi đó, có rất nhiều rắc rối ở nhà, và chúng tôi phải nuôi Imia và bọn trẻ."
"Lúc đó việc kinh doanh hoàn toàn bị rối loạn hết cả lên."
"Mặc dù ở đó toàn là những nghệ nhân bậc thầy?"
Đó là một câu chuyện hơi buồn cười.
"Bất cứ khi nào có một cuộc tranh luận lớn, chủ đề thường là về phụ nữ. Sư phụ của tôi bị ám ảnh bởi tình yêu."
Có vẻ như người Sư phụ đó cũng giống như Motoyasu. Trong đầu tôi, người Sư Phụ đó biến thành Motoyasu.
Mặc dù tên Motoyasu mà tôi biết hiện đã trở thành một kẻ cuồng Firo.
Chú của Imia đã trải qua một cuộc sống thế nào vậy? Imia cũng đã trở thành một nô ɭệ, nhưng tôi thực chẳng biết rõ ràng chi tiết lắm.
Do một Đợt sóng tương tự như của Raphtalia chăng?... Nghe thực nực cười. Chẳng lẽ Đợt Sóng đó có phạm vi rộng vậy à. (ám chỉ đợt sóng đầu tiên)
"Tiện thể thì, vì sao mà cả ông với Imia