Thực ra thì có một nhóm thương nhân Á Nhân bị lũ cướp tấn công khi đi ngang qua lãnh địa của Gaelion.
Lẽ dĩ nhiên là Gaelion sẽ không để yên cho bọn cướp đó.
Nhưng trước khi Gaelion kịp làm gì thì đã có một phụ nữ Á Nhân ẵm một đứa bé sơ sinh trên tay chạy về phía hang của Gaelion. Và cô ta ngã gục ở ngay trước cửa hang.
"Hừ, nhà ngươi làm gì trước cửa hang của ta? Tùy vào câu trả lời của ngươi mà..."
Lúc đó, tầm nhìn của người phụ nữ Á Nhân ẵm đứa bé sơ sinh đã mờ đi, cô ta không thể nhận ra ai đang nói với mình nữa, nhưng vẫn cố sức đưa đứa bé ở trên tay cho người phía trước.
"Thật tốt quá. Có ai đó ở nơi này... chúng tôi bị sơn tặc tấn công, tôi may mắn chạy thoát được đến đây... Làm ơn,... ít nhất, hãy cứu mạng đứa trẻ này..."
"Nu..."
"Đây là một đất nước tàn nhẫn với tộc Á Nhân. Tôi biết tôi đang yều cầu chuyện không tưởng... nhưng tôi cầu xin ngài."
Với đôi tay run rẩy, người phụ nữ đó dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình cố gắng trao đứa bé cho Gaelion. Tầm nhìn của cô ta càng trở nên mờ ảo hơn.
Cô ta thậm chí không hề nhận ra kẻ đang nói chuyện với mình còn chẳng phải là một con người.
"... Được rồi. Ta sẽ giúp ngươi cho dù đó là chuyện cuối cùng ta có thể làm được."
Gaelion lắng nghe lời khẩn cầu của người phụ nữ rồi nó nhấc đứa bé lên bằng bộ vuốt to lớn của mình.
"Cám ơn... Tên của đứa bé là... Win...dia..."
Sau khi nói xong, người phụ nữ nhẹ nhõm trút hơi thở cuối cùng.
Có lẽ điều duy nhất giữ cô ta ở ranh giới sự sống là ý chí muốn bảo vệ đứa bé.
"Fuhihi... Ả ta cố chạy được đến dây à."
Bọn cướp, những kẻ đã tấn công cô ta, cùng vừa đuổi đến đây.
Lũ ngu ngốc cứ cắm đầu đuổi theo mà không thèm biết chúng đang đi đâu.
Chắc hẳn đã có những tin đồn lan truyền trong khu vực. Đó là có một con Rồng hung ác trú ngụ tại đây.
"Lời hứa chính là lời hứa. Chắc chẳng thể làm khác được rồi."
"He–? Cái—!?"
Trước khi bọn cướp kịp nói gì, Gaelion đã tung ra một đòn Breath vào chúng.
Và thế là lũ cướp nhanh chóng biến thành một nhúm tro tàn.
"Thế đấy, bảo vệ vùng lãnh địa này đã hết sức rồi... Giờ lại phải chăm sóc thêm cả đứa bé này nữa..."
Do đó, Gaelion bắt đầu nuôi dưỡng đứa bé.
Với sự giúp đỡ của những con ma thú(tình nhân) sinh sống trong vùng, Gaelion vừa chăm sóc cho đứa trẻ, vừa tiếp tục bảo vệ cho lãnh địa.
Và vì lẽ đó mà Windia... Phiền quá. Taniko xem những con ma thú như người trong gia đình.
Hình như Gaelion có rất nhiều đứa con, nên có thêm một đứa trẻ Á Nhân trong số đó thì cũng chẳng hại gì.
Phần tiếp theo chẳng mấy quan trọng vì nó chỉ toàn về việc nuôi dưỡng con nít nên tôi sẽ bỏ qua.
Dù vụng về nhưng Gaelion vẫn nuôi dưỡng Taniko.
Nó học cách dùng tình thương để nuôi dạy con bé, tuy vậy, một con rồng nuôi dưỡng một đứa trẻ Á Nhân vẫn rất khó khăn.
Vốn dĩ, Melromark là một quốc gia với chủ nghĩa loài người tuyệt đối, mà Gaelion thì muốn Taniko có niềm vui như con người bình thường.
Thật là một mục tiêu cao cả...
Ngày hôm đó là cái ngày mà Gaelion để Taniko cho những con ma thú khác trông nom và rời khỏi sào huyệt để đi dạo.
"Con rồng sinh sống ở vùng đất này chính là ngươi!"
Một người mang trên tay một thanh kiếm chứa đầy sức mạnh ma pháp xuất hiện cùng với những người đồng hành.
Thỉnh thoảng cũng có một vài người tìm đến lãnh địa của Gaelion vì kho báu của nó.
Dù nói được tiếng người nhưng Gaelion lại cảm thấy chẳng cần thiết phải nói chuyện gì với những tên trộm này.
"GYAOOOOOOOOO!"
Cất lên một tiếng hú như là một con dã thú, Gaelion lao vào tấn công đám người đó.
Nhưng đối thủ lại rất mạnh.
Chẳng rõ bằng cách nào mà đối phương có được những trang bị đối rồng(anti-dragon) nên gây cho Gaelion những thương tích trầm trọng mỗi khi đánh trúng.
Gaelion tức thì nhận ra.
Rằng đây là một trong số những Anh Hùng được triệu hồi gần đây. Do sở hữu thanh kiếm nên chắc chắn đó là Kiếm Hiệp Sĩ.
Trận chiến kéo dài khoảng 30 phút.
Thanh kiếm gây cho Galeion nhiều bất lợi, nên nó muốn rút lui.
Nhưng ở trong hang là Taniko cùng với những con ma thú khác.
Nếu chạy về đó...
Những ma thú đó chắc sẽ không sao. Chúng ngụ cư tại vùng núi đó nên có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng Taniko thì lại không thể.
Nếu mảnh hạt nhân nhỏ bé và nhát gan này của Long Đế chạy về đó, thì con bé chắc hẳn sẽ phải đối mặt với tên này và... chết.
Nếu nói về tội lỗi, thì chính sự tồn tại của nó đã là tội lỗi đối với loài người.
Những kẻ tham lam đến để chiếm lấy báu vật của nó mới khiến cho nó chiến đấu để bảo vệ lãnh địa.
Gaelion cảm thấy cực kỳ phẫn hận.
Vào khoảnh khắc sắp lìa đời... Gaelion nhìn thẳng vào gương mặt của Kiếm Hiệp Sĩ.
Đó... chẳng phải là đôi mắt của một người sẵn sàng tâm lý khi chiến đấu.
Bản thân hắn gϊếŧ chóc như thể đó chỉ là... công việc.
Trong khi Gaelion phải chiến đấu trên lằn sinh tử thì tên Kiếm Hiệp Sĩ chỉ đơn giản chiến đấu vì công việc.
Sự phi lý này khiến cho Gaelion nổi giận điên người.
Khuôn mặt nức nở của Taniko khóc buổi đêm.
Khuôn mặt cô đơn của Taniko mỗi khi con bé đi ra ngoài.
Khuôn mặt vui tươi của Taniko mỗi khi con bé trở về.
Nó sẽ không còn có thể thấy nữa.
Tuy rằng mảnh vỡ của Long Đế là bất diệt, nhưng khi nó được hồi sinh, chẳng biết sẽ có cơ hội được đoàn tụ với Taniko nữa không.
Và nếu có ai đó lấy mảnh hạt nhân và đem sử dụng, nó sẽ chẳng thể nào hồi sinh được.
Thế là Gaelion chết đi trong cơn tuyệt vọng và oán hận.
Rất may mắn là mảnh vỡ của Long Đế không bị lấy đi.
Mảnh hạt nhân di chuyển bên trong cơ thể đã chết của mình, nó chờ cơ hội để được hồi sinh.
Mặc dù cơ thể đã bị thối rữa, Gaelion vẫn còn nhận thức.
Gaelion mong muốn có đứa con nào đó đến và kế thừa mảnh hạt nhân của mình.
Nhưng điều mong ước đã không thành hiện thực do những đứa trẻ ở hang chắc hẳn đã bị gϊếŧ hết rồi.
Cuối cùng, nhận thức cũng mất dần, nó buông xuôi cho bản năng của Long Đế.
Không còn nhận thức gì nữa.
Cơ thể nó không còn di chuyển theo ý muốn nữa.
Gaelion không còn có thể nhận biết có gì quanh mình hay nói bất cứ điều gì.
Quanh nó chỉ toàn là đất bị ô nhiễm.
Taniko và những đứa trẻ khác chắn hẳn đã chết rồi.
Ngay thời khắc nó hồi sinh, nó nhận ra rằng có một con FiloRial đã ăn mất mảnh hạt nhân của mình. Thế là chấm dứt.
―― Nó không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cả niềm kiêu hãnh cũng bị vứt đi.
Chỉ một đòn thôi cũng được. Nếu có cơ hội, nó muốn 'tặng'