Chỉ còn 17 phút nữa là Đợt Sóng sẽ kéo đến.
Chắc hẳn thành phố lâu đài đã biết đến việc này rồi, nên chỉ thấy những đội hiệp sĩ cùng du hành giả trang bị sẵn sàng đứng chờ xuất phát trong khi đó dân chúng thì lại nhốt kín trong nhà.
Vì tôi là Anh Hùng nên tôi chẳng thể nào thoát khỏi vụ này và sẽ bị dịch chuyển tới nơi Đợt Sóng sẽ diễn ra do năng lực của cái Đồng Hồ Cát Chạm Rồng.
Hiệu quả này cũng sẽ được áp dụng lên những đồng hành của tôi nên Raphtalia cũng sẽ được chuyển đi theo.
"Cũng sắp tới lúc rồi, Raphtalia."
"Vâng!"
Chắc vì đang tràn đầy tinh thần chiến đấu nên Raphtalia hăng hái gật đầu.
Ừm, miễn con bé nhiệt tình thì tôi cũng chẳng có gì phản đối cả.
"Naofumi-sama, em có thể nói chuyện với ngài một lúc không?"
"Hửm? Được thôi... Có chuyện gì?"
"À, không có gì đâu. Chỉ là khi nghĩ đến chuyện chiến đấu với Đợt Sóng, em dâng lên một cảm xúc thật khó tả."
... Thế quái nào mà con bé lại lẩm bẩm những lời y như trong death flag thế này?
Ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi!
Vì nếu con bé mà chết đi thì bản thân tôi cũng sẽ gặp phiền toái lắm... À, chờ chút! Sao mà tôi lại có dòng suy nghĩ như thế chứ? Có vẻ là do tôi bị 'lậm' anime và manga quá nặng rồi!
Dù thoạt trông thế giới này rất giống như một game, nhưng nó chắc chắn không phải là game. Đây là đời thực!
Cứ trông đó thì biết. Lũ khốn Anh Hùng kia có 'hàng' tốt quá trong khi tôi còn chẳng biết liệu bộ giáp của mình có mạnh mẽ không nữa.
Có lẽ tôi sẽ bị thương trong chiến đấu cũng không chừng.
Nếu cuộc chiến này kết thúc chỉ với vài vết thương thì thật quá tốt, tuy vậy, vẫn có khả năng là tôi sẽ bỏ mạng tại đó.
Nếu điều đó xảy ra, hẳn lũ rác rưởi của đất nước này sẽ nhảy cẫng lên vì vui mừng trước thi thể của tôi.
~~~ Một cái kết thích đáng cho một tên tội phạm!
... Được rồi. Cóc phải vì bất cứ ai khác, tôi chiến dấu cho chính bản thân mình.
Để tồn tại thêm một tháng nữa!
"Sự thật là... em bị nô dịch do hậu quả của Đợt Sóng thứ nhất."
"... Vậy sao?"
À, tôi cũng cho rằng sự việc ắt hẳn là như vậy.
"Em sống ở một ngôi làng vùng biên của đất nước này. Đó là một ngôi làng Á Nhân gần biển chuyên về nông nghiệp. Đó cũng là nơi đầu tiên Đợt Sóng xảy ra."
Cha mẹ hòa thuận, mọi người trong làng sống chan hòa với nhau.
Tuy nhiên, một đàn những con Skeleton(Hài Cốt Binh) đột ngột kéo đến từ Đợt Sóng.
Tuy vậy, lúc đầu bọn Skeleton chỉ có số lượng mà thôi nên những du hành giả ở vùng phụ cận có thể đánh bại chúng.
Sau đó là hàng đàn những con ma thú và bọ khổng lồ kéo đến và làm cho bức tường phòng ngự bị sụp đổ.
Và tiếp đó là một con Cerberus toàn thân đen nhánh với ba cái đầu. Những dân làng bị chà đạp lên như thể những nụ hoa dại không sức kháng cự.
Làng của Raphtalia bị tàn phá nặng nề nên mọi người bỏ chạy trong tuyệt vọng, tự tìm đường thoát thân. Tuy vậy, thật không may là những con ma thú này lại cực kỳ tàn nhẫn, chúng không để cho một ai thoát khỏi. Chúng tự do tung hoành gϊếŧ người cứ như đây là sân chơi cho chúng.
Cũng giống như những người khác, cha mẹ của Raphtalia dắt con bé chạy trốn cho tới khi đến rìa một vách đá sát biển.
Nhận ra rằng có chạy trốn cũng vô ích nên cha mẹ của con bé quay lại nhìn Raphtalia và nở một nụ cười.
Với tình trạng như vậy, chạy trốn là không thể, họ vuốt ve nhẹ nhàng đầu của Raphtalia đang sợ hãi.
"Raphtalia... từ giờ trở đi, con sẽ phải đối mặt với những tình huống khó khăn. Và thậm chí con có thể sẽ chết."
"Nhưng con biết không, Raphtalia! Cả cha và mẹ đều mong con có thể sống... nên hãy tha thứ cho sự ích kỷ của cha mẹ."
Dù vẫn còn nhỏ nhưng trong thâm tâm, con bé vẫn hiểu được rằng cha mẹ mình chỉ muốn con bé được an toàn.
"Khôông! Cha ơi! Mẹ ơi!"
*Don*
Hai con người, với mong muốn Raphtalia có thể sống sót nên họ đẩy con bé từ vách đá xuống biển.
Trong khi đang rơi, Raphtalia chứng kiến cảnh cha mẹ mình bị những con ác thú vồ lấy.
Raphtalia bị nhấn chìm xuống mặt biển. Tuy vậy, kỳ diệu thay, con bé vẫn còn sống và bị trôi dạt vào một bờ biển gần đó một cách thần kỳ.
Khi tỉnh lại, Raphtalia đứng dậy và tìm đường đến vách núi tìm kiếm cha mẹ.
Vào thời điểm đó, lũ ma thú đã bị khuất phục bởi những đội du hành giả và hiệp sĩ của đất nước.
Phải rất khó khăn mới đi qua được vùng hoang vu đầy rẫy tử thi, cuối cùng, Raphtalia cũng đến được vách núi đó.
Có rất nhiều máu ... và rất nhều mảnh thịt rải rác chung quanh. [1]
Khi hiểu rằng cha mẹ đã chết, Raphtalia quỵ xuống và một cảm giác như là một cái gì đó tận sâu trong tâm can đang bùng nổ.
"Iyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Sau đó con bé lang thang vô định, khóc nức nở, thực lòng cầu mong tìm lại được hơi ấm của cha mẹ trong nỗ lực chạy trốn khỏi thực tế.
Và rồi con bé đã bị xem như nô ɭệ và bị bắt nhốt vào cái cũi tối tăm trong góc của cái căn lều xiếc