"Vậy là chúng ta cũng đã tăng Lv, đến lúc đi săn đạo tặc rồi. Chuyện tăng Lv có thể được thực hiện lại sau khi xử lý hết kho tàng của bọn chúng."
"Khoan đã nào! Ngài định làm gì với số hàng hóa mà chúng cướp được vậy?"
Sáng hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi trong Camping Plant, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị công việc trên con đường chính nằm gần ngọn núi mà bọn đạo tặc đã lập căn cứ.
Nhân tiện, tôi lờ đi luôn câu tsukkomi của Nữ Hiệp Sĩ.
Của cải của bọn đạo tặc cũng chính là của cải của tôi.
"Có lẽ có nhiều nhất khoảng 40 tên đạo tặc." (nghe quen quen nhỉ :v)
Class Up không thể thực hiện được nếu người đó không có được tín nhiệm của đất nước. nên Lv của bọn đạo tặc kia chắc chẳng thể nào cao được.
Lẽ dĩ nhiên, có thể có vài tên đã Class Up ở Zeltbur, nhưng cho đến nay, tôi vẫn chưa gặp tên nào như thế.
Có lẽ cần phải có thành tích thực sự ở Coliseum mới được phép.
Tuy nhiên, rất ít khả năng ai đó có thành tích tốt ở Coliseum mà lại bỏ đi làm đạo tặc.
À thì, đó cũng chẳng phải là chuyện tôi cần quan tâm làm gì.
"Bây giờ, chia ra mỗi nhóm 2 người để truy tìm hang ổ của chúng. Về tên Boss, vẫn còn quá ít thông tin về hắn."
Có thể nói là, việc tra khảo thông tin từ lũ đạo tặc bằng cách đe dọa là cần thiết, nếu không, bọn chúng sẽ chẳng đời nào chịu khai ra.
Nên trước hết phải bắt lấy vài tên đã.
"Được rồi, Rishia đi với Atlas, Nữ Hiệp Sĩ đi cùng Taniko, chia thành 2 nhóm mà truy tìm đi."
"Tại sao?"
"Chẳng vì lý do nào hết. Nếu không thích, cứ tự nhiên mà chia lại nhóm."
"Tại sao Gaelion lại đi với ông?"
"Do chúng ta nhắm vào tên Boss, nên Gaelion phải đi trinh sát, còn ta, người có khả năng phòng ngự cao nhất, sẽ làm chim mồi."
"Aa, thì ra là vậy."
"Nếu nhóm các ngươi tìm thấy chúng, hãy bắn tín hiệu bằng ma pháp ánh sáng. Ta sẽ cưỡi Gaelion bay nhanh tới."
"Đừng bắt Gaelion làm chuyện nguy hiểm đấy."
"Nó chỉ bay trên không thôi. Nhiệm vụ của nó chính là thu thập những tên cướp."
"Kyua!"
"Ra vậy, tôi hiểu rồi. Vậy đi thôi."
Taniko có vẻ như đã hiểu ra và Nữ Hiệp Sĩ vỗ nhẹ vai của con bé rồi cùng bước đi.
"Atlas, bởi vì năng lực cảm nhận của em rất tốt, nên ta trông cậy vào em đấy."
"Hãy để đó cho em."
"Vậy, hẹn gặp lại."
Rishia trông khá điềm tĩnh, và bắt đầu cùng đi dò xét cùng với Atlas.
"Được rồi..."
Gaelion và tôi cũng bắt đầu đi dò xét hang ổ của bọn đạo tặc.
"Fumu... bàn tay con người cũng đã vươn tới vùng núi này rồi."
"Chẳng phải vì đường chính nằm gần đây sao, còn ngươi có chỉ định được nơi nào đặc biệt không?"
"Ít nhiều... ví dụ như là một hang động được hình thành tự nhiên, hay kiểu như một sơn trại?"
"Còn tùy thuộc vào đạo tặc nữa. Nhưng ta nghĩ lần này là một cái hang động."
"Vậy thì khó lắm đấy, vì quanh đây có rất nhiều hang động."
"Vậy à."
Chẳng biết vì sao, nhưng cơ hội để tôi nói chuyện với Gaelion càng ngày càng nhiều.
Tôi có thể nói chuyện với nó bình thường, nên dù nó có là một con rồng thảm hại thì tôi vẫn có thể trông cậy vào nó.
Hay nói đúng hơn, ngoại trừ Fohl ra thì nó là nam hiếm hoi trong làng.
Thực lòng thì cuộc trò chuyện khá thoải mái.
"Vậy ta sẽ bay lên cao hơn để tìm kiếm bóng dáng con người."
"Trông cậy vào ngươi đấy."
"Aa."
Với một tiếng *phạch* vang lên, Gaelion vỗ cánh bay lên cao.
Nhưng mà, do tôi sẽ chẳng thể nào bị thương do đòn đánh lén của bọn đạo tặc nên nhiệm vụ này chắc sẽ êm đẹp thôi.
Với cảm giác như một người đang nhàn nhã đi dạo, tôi đi trên con đường núi (sơn đạo).
Thì đột nhiên—
"Assassin Sword!"
"Guha—!"
Đột ngột một tiếng nói phát ra, và cùng lúc đó, tôi cảm thấy cơn đau đớn do có thứ gì đó đâm vào sau lưng.
Mà, đòn tấn công mạnh đến nỗi khiến tôi thốt lên câu 'Đau đấy!',—...
Máu chảy ra. Và tôi nghe như tiếng bộ áo giáp bị phá vỡ.
Cái gì? Xuyên thủng được sức phòng ngự của tôi luôn cơ à!
Nếu là người khác thì chắc chắn họ đã chết rồi.
"Đau quá! Ngươi đột nhiên làm cái quái gì vậy?"
*Bun-* và tôi xoay chiếc khiên lại để đỡ đòn đâm từ phía sau của tên ngốc kia.
*Ba-*. Rồi tôi xác nhận được hình dáng của kẻ bỗng nhiên tấn công tôi.
"Đây là một trận đấu công bằng...!"
"Cái—"
Khi tự bản thân tôi nhận ra kẻ đó là ai, tôi cảm thấy khó tin đến độ không thốt nên lời.
Mặc dù gương mặt đã bị ẩn đi dưới một cái mặt nạ bằng xương rất đáng nghi, nhưng từ vóc dáng, giọng nói và cấu tạo của vũ khí, khuôn mặt của người đeo mặt nạ đã nổi lên quá rõ rồi.
Amagi Ren, Kiếm Hiệp Sĩ, đang cầm trên tay một thanh kiếm đen tuyền trông rất đáng sợ và đang thủ thế.
"Chi—!"
Chắc là do tôi tưởng tượng, nhưng trang bị của hắn trông rẻ tiền hơn trước đây, và ánh mắt từ kẽ hở của chiếc mặt nạ trông nực cười một cách kỳ lạ.
Không, dù tôi nói như vậy, nhưng thực ra chưa đến mức đó.
Có lẽ tinh thần hắn hoàn toàn bị suy kiệt nên ánh mắt hắn mới vô hồn như vậy.
"Re- Ren!?"
"... Hide... Sword."
*Yura-* một tiếng và hình dáng hắn biến mất dưới ánh sáng mặt trời.
Gì chứ? Tôi vừa nhìn thấy ảo ảnh kỳ quái được tạo nên từ ma pháp ảo giác à?
Vào lúc này mà sử dụng một Hide skill là cực kỳ đáng ngờ.
Do vậy, tôi liền vào tư thế giao chiến.
Ngay từ đầu, bảo rằng đây là một trận đấu công bằng rồi đột nhiên đâm lén phía sau lưng, và lại dùng một skill giấu đi hiện diện của bản thân. Kiểu "thần kinh" gì thế này?
Một game system như vậy mà dám nói là công bằng à?
Tuy vậy, giọng nói của hắn, thật lạ lùng, chẳng chút khí phách nào cả.
Mà kệ đi. Trước mắt phải tập trung vào kẻ địch đã.
"Hate Reaction!"
Đây là một skill dùng để dụ ma thú. Nhưng thực sự thì nó còn có một tác dụng phụ nữa. Tác dụng này đã được kiểm chứng trên đảo Cal Mira.
Đó là làm cho những kẻ địch đang ẩn nấp bằng skill hay ma pháp ẩn giấu ở mức độ thấp phải hiện thân.
Vào lúc Raphtalia dùng Huyễn Ảnh Kiếm, còn tôi sử dụng Hate Reaction. Trạng thái ẩn thân của Raphtalia bị hóa giải ngay tức thì.
Bởi vậy, kỹ năng này còn có thể phát hiện được kẻ địch đang giấu đi hiện diện của mình.
Do đang muốn đi vòng ra sau lưng tôi