3:30 PM.
"Tất cả chú ý, Thứ Hai! Nhắc lại, Thứ Hai!" Tín hiệu xuất phát truyền ra từ chiếc trực thăng Linh Miêu chỉ huy trên không trung.
Phi công của Linh Dương vừa điểm danh vừa trêu chọc tay súng máy đang tạm biệt chiến hữu ở bên cạnh: "Hey, cưng à, anh sẽ chịu trách nhiệm đưa anh em của cưng về nhà an toàn, ok? Cứ ở nhà pha cà phê chờ đi. Đừng sợ, chỉ đi mấy tiếng thôi, mẹ kiếp đâu phải du lịch vòng quanh thế giới, vào phòng chiếu phim mà xem mấy tập phim truyền hình, bọn anh về ngay thôi."
Thời tiết lúc xuất phát khá tốt. Mặt trời như giữa trưa, cây cối ven đường nhú lên những mầm lộc non bé nhỏ màu trắng muốt, ánh nắng chiếu vào khiến chúng trở nên trong veo như chiếc bóng đèn nhỏ trang trí dịp năm mới. Một người phụ nữ ôm bó hoa hồng mỉm cười vẫy tay với họ, mùa đông chẳng khác gì một chiếc cũi giam, nhưng cô gái đã đập tan xiềng xích và thả mùa xuân ra ngoài.
Đội xe bọc thép loại nhẹ di chuyển ra đại lộ, hai mươi phút sau bọn họ đã có thể nhìn thấy cửa sân bay phía xa. Trên đỉnh đầu lúc này đang vang lên tiếng động cơ trực thăng, thân hình đen tuyền của Linh Dương xếp thành đội hình chỉnh tề, cánh quạt và đuôi lướt qua một đám sương mù rồi cuốn chúng theo đường bay.
"Này, lính mới." Một người lính già nháy mắt với Valter: "Đừng sợ, cứ làm tốt việc của mình là được."
Valter ôm súng, cậu chàng không thở nổi, trong xe chen chúc rất nhiều người, vừa bức bối vừa lạnh lẽo, xe lắc lư khiến cậu chàng choáng váng, còn chưa lên chiến trường mà Valter đã thấy kiệt sức. Reto nói đúng, nếu cậu đi tiên phong thì chỉ tổ vướng chân. Ngay cả khi ở đội hậu phương thì chưa chắc cậu chàng đã giúp được gì. Ý nghĩ này khiến Valter càng thêm thất vọng về bản thân.
Trong lúc mê mang, cậu chàng nghe thấy tiếng lính lái xe: "Chúng ta tới rồi!"
Đội xe bọc thép tới sân bay, đứng đợi lệnh trước khách sạn đã chỉ định. Quân tiên phong và Cầy Vằn thì tiếp tục vào trong sân bay. Sau khi vào tới nơi, đoàn xe tiến thẳng vào cửa sau tòa nhà chuyển hàng hóa. Cầy Vằn tiếp tục vào trong tòa nhà, đội tiên phong phía sau thì chia nhau phong tỏa bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Reto xuống khỏi chiếc Hummer đi cuối, hắn cúi đầu nhìn đồng tay trên tay, mặt thủy tinh phản chiếu ánh mặt trời chói chang.
- -- 3:50 PM.
Phía sau Reto, máy bay chở hàng đã đáp xuống đường băng, nó là một con quái vật khổng lồ, thân thể với đôi cánh trắng như một con bồ câu mà thần thánh phái xuống để đưa thư. Tiếng động cơ ngày càng tiến gần tòa nhà, cánh quạt cuốn gió và cát sỏi lên, mùi bùn đất bốc lên ngày càng nồng.
Tiếng báo cáo truyền ra từ bộ đàm---
"Tiểu đội tiên phong số 1 vào vị trí, hết."
"Tiểu đội tiên phong số 2 vào vị trí, hết."
"Tiểu đội tiên phong số 3 vào vị trí, hết."
"Tiểu đội tiên phong số 4 vào vị trí, hết."
......
Cầy Vằn đã tìm được cổng dỡ hàng, lát nữa lương thực sẽ thông qua hải quan kiểm kê ở chỗ này rồi mới được xếp lên xe để rời đi. Nhân viên hải quan thấy lính đặc chủng vác súng đạn đã lên nòng thì hoảng hốt, nhìn nhau không biết phải làm sao. Đội trưởng Cầy Vằn rất hung dữ, đập khẩu M14 xuống quầy kiểm hàng, lấy giấy chứng nhận ra, ngoắc tay gọi nhân viên kiểm hàng lại---
"Bây giờ chính phủ sẽ tiếp quản chỗ này. Mau kiểm kê lương thực đi, xếp hàng xong chúng tôi sẽ lập tức đi ngay!"
Nhân viên kiểm hàng sợ hãi, gật đầu như bổ củi rồi đi thông báo cho cấp trên. Anh ta sợ tới mức suýt nữa vấp ngã, đầu đập vào thành quầy kiểm hàng phát ra tiếng rất lớn, đám lính đặc chủng thô kệch đứng phía sau thấy thế thì cười vang. Đội trưởng huýt sáo trêu chọc: "Chậm một chút người anh em! Đừng để rách bi đấy!"
"G-11 chú ý, có hai chiếc Chim Non [1] đang đến gần tòa nhà chuyển hàng, dự tính còn cách 1800 mét. Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng." Chỉ huy trên không truyền tín hiệu cho Cầy Vằn: "G-11 chú ý, ba chiếc Chim Non cách 1800 mét."
[1] Chim Non (MD Helicopters MH-6 Little Bird): Máy bay trực thăng quân dụng hạng nhẹ, có thể dùng trong huấn luyện, chỉ huy, khống chế, trinh sát, công kích, chống tàu ngầm, chở quân lính chi viện hoặc các nhiệm vụ khác, trong nhiệm vụ cứu hộ trên không có thể chở hai lính không vụ, hai lính khiêng cáng và hai nhân viên cứu hộ. Từ năm 1968 đã liên tục sản xuất 36 năm, tiêu thụ ở 10 quốc gia.Đội trưởng chửi thề: "Mẹ, bọn Četnici hành động nhanh thật." Sau đó chỉ huy quân lính chia làm hai tổ: "Một đội lên tầng, đừng cho chúng lên được sân thượng! Ryan, Thomas theo tôi! Những người còn lại tiếp tục kiểm hàng!"
Người Serb định dùng hai chiếc Chim Non chở lính lên mái nhà, một đội sẽ đánh vào ở phía dưới, hợp lực bao vây tòa nhà chuyển hàng. Lúc này quân tiên phong ở sườn tòa nhà đã dựng phòng tuyến, cho nên Cầy Vằn không cần quan tâm tới lính Serb, chỉ cần phụ trách ngăn chặn cánh quân còn lại trên sân thượng, bọn họ sẽ không mất đi thế chủ động.
Tình hình bên ngoài không tồi tệ như đội trưởng nghĩ, nhưng cũng không hề lạc quan.
Reto đứng ở cửa nghênh đón đoàn xe Hummer, một gã đàn ông đầu quấn khăn bước từ trên xe xuống. Gã không phải lính của Quân đội Nhân dân mà là lực lượng vũ trang tư nhân Serbia --- Đây đúng là trò của Milošević, chỉ ông ta mới ủng hộ việc thành lập lực lượng vũ trang tư nhân, khi Quân đội Nhân dân không tiện lộ mặt thì lực lượng này sẽ xuất hiện.
Đầu quấn khăn tươi cười bắt tay với Reto: "Fletcher Hardy, xin chào thượng tá, hôm nay phải làm nhiệm vụ đúng là vất vả cho ngài."
"Đây là nhiệm vụ của quân đội, tôi chỉ chấp hành quân lệnh." Reto mỉm cười: "Nếu các vị cũng đang có nhiệm vụ thì cảm phiền chờ trong chốc lát, chúng tôi sẽ hoàn thành rất nhanh thôi, sau khi rút lui thì tùy các ngài."
Gã đầu quấn khăn đeo một khẩu AK47 trước ngực: "Sợ là làm phiền ngài rồi, bây giờ chúng tôi nhất định phải vào đó."
"Có giấy tờ liên quan không? Nếu không phải giấy phép từ chính phủ thì thứ cho tôi không thể tuân lệnh."
Đầu quấn khăn không cười nữa, gã ta bước lại gần, cách Reto không đến 15cm: "Nghe này thượng tá, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí. Tôi biết ngài tới đây làm gì, ngài cũng biết tôi tới đây làm gì." Gã chỉ vào chiếc máy bay sau lưng: "Chỗ bột mì và khoai tây đó định sẵn là thuộc về chúng tôi rồi. Cho nên, trước khi khẩu AK của tôi bắn thủng dái của ngài thì khuyên các ngài ngoan ngoãn tránh ra để chúng tôi đem hàng đi."
Reto nghiêm túc cúi đầu nhìn xuống quần mình, dường như đang do dự. Đầu quấn khăn nghĩ Reto đang sợ, còn định mỉa mai thì không ngờ đối phương đột nhiên duỗi tay ra với tốc độ cực nhanh, chộp lấy vật giữa háng của gã. Lực tay rất mạnh như thể lập tức bóp nát, gã ta còn chưa kịp kêu, giọng nói lạnh băng của Reto đã vang lên---
"Ồ, hóa ra ngài cũng là đàn ông. Tôi còn tưởng ngài không phải cho nên mới vội vàng muốn cướp tinh hoàn của người khác đến thế."
Dứt lời, Reto xoay cổ tay vặn mạnh, chỉ nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách toạc, đầu quấn khăn rống lên thảm thiết, hai chân nhũn ra quỳ xuống đất.
Reto thấy lính vũ trang phía sau đã giơ súng, một hàng G3 chỉnh tề nhắm thẳng vào thượng tá quân chính phủ Bosnia-Herzegovina. Nhưng không ai dám nổ súng đầu tiên.
Reto làm như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nhìn đám người đông nghịt trước mắt: "Muốn mang lương thực đi? Không thành vấn đề. Nhưng các vị phải chắc chắn rằng có thể sống sót ra khỏi nơi này đã."
Đầu quấn khăn bị xé rách tinh hoàn, tức giận đến nỗi mũi cũng lệch đi, nằm trên mặt đất chĩa khẩu AK về phía Reto: "Thằng chó đạo Hồi, chết đi!"
Khoảng cách lúc đó còn chưa bằng độ dài một khẩu AK, ấy vậy mà gã vẫn bắn trượt. Có lẽ là đau đến nỗi mờ mắt,
viên đạn sượt qua bắp chân Reto. Reto nhảy sang một bên, lăn một vòng đến cạnh tòa nhà chuyển hàng rồi đạp mở cửa trong tư thế nằm. Cánh cửa hợp kim lập tức bị bắn thủng lỗ chỗ thành tổ ong!
Hai bên chính thức giao chiến. Tiểu đội quân tiên phong đã vào vị trí từ sớm, chỉ chờ tiếng súng vang lên, tiểu đội trưởng phất tay, M14 xả đạn vô cùng tàn nhẫn vào đám lính vũ trang người Serb. Tiếng đạn liên thanh gần như át cả tiếng động cơ trực thăng trên nóc tòa nhà.
Reto đem theo hai tay súng máy lui ra phía sau cửa, áp chế hỏa lực của đối phương, mùi thuốc súng là thứ duy nhất hắn cảm nhận được, nồng đậm đến nỗi hắn cảm giác như mũi có thể bốc cháy dưới nhiệt độ kinh khủng lúc này.
Có người ở phía sau hô lên: "RPG---"
Súng chống tăng của tộc Serb đánh trúng cánh cửa hợp kim, nó tuột hẳn ra khỏi khung cửa và nổ tung thành hai mảnh, văng 180 độ trên không rồi rơi loảng xoảng xuống đất.
Reto ngã sấp trên mặt đất, sóng nhiệt khiến lưng hắn nóng rực. Tòa nhà chấn động bởi lửa đạn, vụn gạch dưới đất rung lên, trần nhà liên tục rơi xuống những mảnh vụn bay lả tả như một trận tuyết lớn. Đạn bắn trúng cột chống phía sau, cây cột đó tan tành thành bột mịn.
Tay súng máy xác nhận an toàn, đỡ Reto dậy: "Thượng tá, ngài không sao chứ?"
Reto lắc đầu, tiếp tục nâng súng bắn trả. Linh Dương lượn vòng trên đầu bọn họ, tay súng ở trên đó điều khiển khẩu Gatling liên tục khai hỏa vào người Serb, đạn rơi như trút, trong phút chốc chẳng thể nhìn thấy gì ngoài tia lửa rực sáng. Khẩu Gatling mang hiệu quả rõ rệt, hỏa lực trên không tạm thời áp chế tộc Serb ở trước cửa.
Đối phương lợi dụng đoàn xe Hummer cách cửa không tới 50 mét để dựng phòng tuyến, đợt tên lửa thứ hai nhằm vào cánh quạt và đuôi của Linh Dương, phi công lượn một góc 45 độ tránh đạn tên lửa, lúc này Linh Dương buộc phải bay cao lên, tạm thời rời xa chiến trường. Hai bên vẫn giằng co trước cửa, tình hình trở nên căng thẳng.
"Chúng khinh suất rồi." Reto vừa thay băng đạn vừa nói: "Có lẽ lát nữa sẽ gọi cứu viện, nếu quá nhiều thì chúng ta gặp phiền phức to. Nơi này còn có dân thường, nếu cuộc chiến mở rộng thì sẽ có rất nhiều dân thường thương vong."
Dứt lời, hắn cầm bộ đàm nói: "G-11, đây là Solonazarov, tôi cần các cậu dẫn đội đi sơ tán tất cả dân thường trong tòa nhà, nhắc lại, sơ tán tất cả dân thường trong tòa nhà. Hết."
Đội trưởng Cầy Vằn có vẻ rất bình tĩnh: "G-11 nghe rõ! Chúng ta có một lính trọng thương, xin lệnh đưa về trị liệu, Hết."
"Nghe rõ." Reto gọi đội hậu phương: "G-27, đây là Solonazarov, tôi cần đoàn xe của các cậu tới tòa nhà chuyển hàng để đưa lính trọng thương về chữa trị và trợ giúp sơ tán người dân. Hết."
Đội hậu phương trả lời: "Rõ! Đoàn xe sẽ tới trong vòng 5 phút! Hết!"
Tiếng súng không ngừng lại, dùng bộ đàm trên chiến trường gần như toàn phải gào thét. Reto trả bộ đàm lại cho lính thông tin, hô lớn: "Đội xe hỗ trợ sẽ đến trong vòng 5 phút! Cố gắng phòng thủ ở cánh cửa này cho tôi!"
Lốp xe dày của xe bọc thép nghiền qua gờ giảm xóc rồi đi ra ngoài, nhịp tim mãi mới bình tĩnh lại của Valter giờ đây lại lập tức gia tốc. Từ khe hở tấm chắn, phong cảnh trên đường lướt qua thật nhanh trước mắt cậu chàng, Valter có thể nhìn thấy cả cột khói đen từ phụ cận sân bay. Cậu chàng cảm nhận được adrenalin trong máu dâng lên, như có thể nghe thấy cả tiếng súng. Xe Hummer rẽ ngang ở giao lộ, Valter ngồi không vững nên thân mình văng ra, đập vào khẩu súng của lão lính già, suýt chút nữa thì nôn!
"Này, cậu có ổn không?" Lão lính già nhìn cậu chàng với vẻ mặt khó hiểu.
Valter lắc đầu, tỏ ra kiên cường: "Không có gì, tôi không sao."
Chỉ tốn mấy câu nói, đoàn xe đã vào phạm vi sân bay, tiếng súng ngày càng gần. Lính lái xe phanh gấp, đội trưởng hô hào: "Phấn chấn lên, xuống xe hết đi!"
Đây đương nhiên không phải là xuống xe một cách đơn giản. Bởi vì chân Valter chưa chạm đất thì một viên đạn đã sượt qua đỉnh đầu. Cậu chàng lảo đảo rồi ngã sấp mặt như chó cạp bùn. Binh sĩ phía sau cậu chàng không kịp đề phòng, cũng ngã theo Valter. Cậu lính cần vụ đáng thương kinh hồn táng đảm, đứng lên tìm vật chắn. Cậu chàng muốn trốn trong vô thức, lập tức bị lão lính già xách cổ về: "Đừng đứng gần tường!"
Valter còn chưa kịp hỏi vì sao, một quả hỏa tiễn đã đáp ngay cạnh chân, lão lính già còn không kịp kêu lên, kéo mạnh Valter nằm sấp xuống đất. Bức tường có vẻ vô cùng chắc chắn vừa nãy lập tức sụp xuống, những phiến đá lớn đập lên người họ, đầu óc Valter quay cuồng. Có một khoảnh khắc, não Valter thực sự trống rỗng.
Cuối cùng lão lính già phải bới cậu chàng từ trong đống đổ nát ra---
"Này, còn nghe được không? Tỉnh lại đi chàng trai!"
Valter bừng tỉnh, cậu chàng được kéo ra từ đống đổ nát vỡ vụn của bức tường, bởi vì hít vào quá nhiều bụi bặm, cậu chàng rốt cuộc không nhịn được nữa mà nôn mửa ào ào ra đất. Bãi nôn chua loét làm bẩn giày quân phục, Valter cũng chẳng còn hơi sức quan tâm. Pháo kích vẫn tiếp tục, tiếng súng máy sấy đùng đoàng khiến màng nhĩ ù đi. Valter nghĩ, chỉ cần ở đây thêm một chút nữa thôi là cậu chàng sẽ bị điếc. Valter không nghe được ai nói gì nữa, hình như lão lính già có an ủi cậu mấy câu, cậu chàng chỉ nhìn thấy khẩu hình của ông già mà không tiếp thu được bất kỳ thông tin gì.
Sự tàn khốc trên chiến trường đã vượt xa sức tưởng tượng của cậu lính cần vụ, Valter hơi ngước mắt lên, bầu trời bốc khói tím, những đám mây vàng trở nên nặng nề hơn, giống như vô số phát RPG ngưng tụ thành lại và dộng thẳng vào lòng cậu chàng. Valter sững người, chân nhẹ đầu nặng, đột nhiên trong đầu vang lên giọng thúc giục của Linne: "Đứng lên! Tiếp tục!"
Cậu chàng hít sâu, cố gắng đứng dậy, lão lính già vỗ lưng cậu rồi đỡ Valter về phía sau xe bọc thép.
Lúc này, đội hậu phương còn cách cửa ra vào của tòa nhà khoảng 200 mét, ngay đối diện là lính vũ trang người Serb đang dựng phòng tuyến. Họ không thể tiếp cận được nữa, cần hỏa lực mạnh hơn mới có thể tiếp tục tiến lên.
- -------------
Tác giả có lời muốn nói:Valter bé nhỏ tội nghiệp, trận chiến này có thể ảnh hưởng đến thính giác của cậu bé, dù sao thì lính lên chiến trường bị tiếng súng gây điếc là chuyện thường thấy. Tuyến truyện của Valter chủ yếu là để độc giả nhìn chiến tranh theo góc độ lính mới.