Lúc lính đặc chủng đá văng cửa khách sạn, Eric Bronravo có vẻ rất ung dung. Anh ta ngồi trên chiếc ghế ở giữa phòng, tay cầm nút kích hoạt và nở một nụ cười đầy mệt mỏi với Reto: "Cuối cùng cũng tới rồi?"
Reto rất nghiêm túc: "Eric, thả thứ ấy ra, tất cả vẫn chưa quá muộn." Cầy Vằn bao vây Bronravo giữa căn phòng khách sạn, nòng súng M16 dày đặc xếp vòng quanh và ngắm thẳng vào tay của Bronravo.
Bronravo rất thờ ơ, thậm chí còn hỏi: "Nếu bắt được tôi, cậu sẽ lập chiến công lớn phải không?"
Reto cũng thẳng thắn trả lời: "Tôi đã đồng ý từ chức khỏi quân chính phủ Bosnia-Herzegovina, khi cuộc vận động bầu cử hôm nay chấm dứt, tôi chính thức từ nhiệm. Chờ ba hôm nữa bỏ phiếu hoàn tất, tôi sẽ rời khỏi Bosnia-Herzegovina, tôi đã nói rõ ràng với bên quân đội rồi."
Bronravo kinh ngạc: "Cậu không cần tương lai nữa ư? Vì sao? Vì tình nhân bé nhỏ của cậu?"
"Cậu dặn gã công nhân sửa điện kia khai ra mình ở đâu là vì muốn tôi đến bắt cậu để ghi công?"
"Dù gì cũng bị bắt, để người khác chiếm hời không bằng để người nhà chiếm hời, coi như là bồi thường vì đã làm liên lụy đến cậu."
Reto hơi tức giận: "Đã lúc nào rồi, cậu tỉnh táo lại đi, Eric. Đó là hơn 300 mạng người! Họ là những người sống sờ sờ, không phải đám người đã ngược đãi cậu trong quân doanh, họ có thể làm gì được chứ?"
Bronravo cũng cao giọng lên: "Phàm là người Serb thì đều đáng chết! Cậu dám bảo chúng không phải đồng lõa? Cậu dám bảo chúng không nối giáo cho giặc? Những "người thường" thoạt nhìn vô tội ấy, chúng thật sự vô tội? Vì sao ngày trước Phát xít có thể đánh thẳng vào Liên Xô? Vì sao Hitler có thể tàn sát cả châu Âu? Không có những "người thường" ủng hộ chính sách diệt chủng Do Thái của ông ta, ông ta làm sao có thể lên làm quốc trưởng? Làm sao giết được bao nhiêu người Do Thái như thế? Không phản đối tức là tiếp tay! Là đáng chết!"
Reto nhìn anh ta với vẻ mặt rất thông cảm.
Hai mắt Bronravo đỏ quạch lên: "Reto, cậu mới là người phải tỉnh táo lại. Người Serb đã giết bao nhiêu người của dân tộc chúng ta? Croatia đã chết bao nhiêu người mới đổi được nền độc lập ngày hôm nay? Quá khứ của chúng tôi chính là tương lai của các cậu! Cậu nghĩ Serbia sẽ ngồi yên để Bosnia giành được độc lập ư? Tôi cam đoan ngay khi cuộc bỏ phiếu thành công, chúng sẽ lập tức bao vây và thảm sát Sarajevo, giết sạch tất cả người Bosniak. Hôm nay cậu nhân từ với quân địch, ngày mai người phải chết sẽ là gia đình cậu, chỉ khi giết hết toàn bộ bọn chúng thì chúng ta mới có cơ hội sống sót!"
Reto có thể hiểu được nhưng không thể đồng tình: "Họ không phải kẻ địch, Eric, cậu đã thấy những người phản đối chưa? Thậm chí có cả trẻ vị thành niên, chúng chỉ là những đứa trẻ bị chính trị gia lợi dụng, sau này còn có thể thay đổi."
"Vậy cậu nghĩ những kẻ ngược đãi tôi rất lớn tuổi ư?" Bronravo cười lạnh lùng: "Một khi những đứa trẻ làm việc ác thì người lớn còn phải tự nhận không bằng. Trẻ con không có giới hạn cuối cùng, bởi vì chúng không biết giới hạn cuối là gì. Những kẻ bắt nạt trong trường học thật sự không hiểu gì? Những đứa nít ranh giết chết cha mẹ để lấy tiền tiêu vặt thực sự sẽ hối hận? Còn lũ súc vật đang phản đối ngoài kia nữa, toàn là đám vô dụng tìm cớ trốn học để tránh phải giao bài vở, cậu cứu chúng làm gì?"
"Vậy cũng không đến lượt cậu được phán tội chết cho chúng!" Reto phẫn nộ: "Nếu chúng thật sự phạm tội thì đã có chế tài pháp luật. Cậu là quan tòa hay chúa Jesus? Cậu có tư cách gì để phán tội cho chúng?"
Khí thế của hắn quá mạnh, Bronravo lập tức sững người, không nói nên lời.
Chỉ hai giây do dự đã đủ để Reto xoay chuyển tình thế, hắn rút khẩu súng bên hông ra ngắm thẳng vào tay Bronravo!
Động tác vô cùng trôi chảy, quyết đoán và chuẩn xác, Bronravo còn đang suy nghĩ nên phản bác ra sao thì viên đạn đã xuyên qua cổ tay, đau tới mức ngón tay anh ta thả lỏng, nút kích hoạt rơi ra và đập xuống tấm thảm dày. Anh ta chỉ còn có thể nắm lấy cổ tay đầy máu và phát ra những âm thanh đau đớn. Reto bước lên đá văng nút kích hoạt, cả chiếc ghế và Bronravo đều ngã ra sàn.
Bronravo giãy giụa dữ dội, khua tay múa chân, cả căn phòng tràn ngập tiếng gào rống của anh ta: "Cậu làm gì vậy! Cậu có giỏi thì giết tôi đi! Giết ngay bây giờ----"
Reto và Cầy Vằn cùng hợp sức mới có thể giữ chặt Bronravo rồi đeo còng tay cho anh ta. Đối diện với người bạn đã phát điên, Reto vô cùng bình tĩnh: "Tôi sẽ không giết cậu, Eric, tôi mong cậu sống cho tốt, hy vọng cậu có thể sống đến ngày hòa bình lập lại, cậu sẽ hiểu rằng hôm nay cậu không ấn kích hoạt bom là quyết định chính xác nhất."
Bronravo nhắm mắt, nước mắt chảy ra, mặt mày xám xịt.
Reto thở dài vỗ vai anh ta, tưởng rằng cuối cùng yên, ai ngờ hắn vừa mới nâng Bronravo dậy thì anh ta đột nhiên vùng lên, hai cái tay bị còng giãy ra khỏi sự khống chế của Reto, anh ta lao nhanh về phía nút kích hoạt bom---
"Pằng, pằng, pằng, pằng---"
Tiếng súng liên tục vang lên khiến sàn nhà như chấn động. Nhưng bộ đội đặc chủng trong phòng đâu phải nuôi phí cơm, thấy tội phạm sắp chạy thoát thì nổ súng không hề do dự. Những phát súng đã bắn ra từ những nòng súng khác nhau, tụ lại từ bốn phương tám hướng, thân thể gầy gò của anh chàng Croat bị bắn rung lên bần bật, những lỗ máu xuất hiện liên tiếp trên chiếc áo bành tô.
Reto định ngăn cản nổ súng nhưng đã muộn. Tia lửa từ nòng súng khiến tầm mắt hắn bỗng sáng bừng lên, hình ảnh trước mặt vừa khủng khiếp vừa hoa lệ, anh chàng trẻ tuổi người Croat đã quỳ xuống một cách đầy thành kính, sau đó nửa thân trên cũng gục xuống như đi theo tiếng gọi của ánh sáng thiên đường.
Cầy Vằn đi lên xác nhận thi thể: "Thượng tá, xác nhận đã chết."
Thi thể được kéo đến trước mặt Reto rồi cho vào trong túi đựng xác, chỉ lộ ra cái đầu. Bronravo vẫn trừng mắt, thứ cuối cùng phản chiếu trong mắt anh ta trước khi chết chính là thiết bị kích hoạt bom, là hận thù và cố chấp. Nhưng cuối cùng anh cũng không thể giết chết kẻ địch, cái chết vẫn không thể giải mối thù trong lòng, vì vậy mới đông cứng biểu cảm. Anh ta không được giải thoát, cái chết cũng không thể mang đi sự cố chấp của Bronravo.
Reto vuốt hai mắt anh ta xuống, khẽ nói: "Kiểm tra xem phòng còn kẻ nào khác không, đừng bỏ sót. Mẹ cậu ta vẫn còn ở Sarajevo, nhất định phải bắt được. Bà ấy chắc chắn có liên quan đến việc này. Đừng nói cho bà ấy biết con trai đã chết, cứ bảo còn tạm giam."
Cầy Vằn nghe ra sự kìm nén trong giọng hắn: "Xin ngài bớt đau buồn. Cuối cùng không có người vô tội nào thương vong cả, ngài đã làm một chuyện tốt."
Reto mệt mỏi: "Bên ngoài sao rồi? Gỡ hết thuốc nổ chưa?"
Hiệu quả sơ tán của đội an ninh rất không khả quan, đám người Serb đã bị kích động, hoàn toàn không sợ quân đội nữa. Cuối cùng vẫn là Cầy Vằn ra tay, tìm mấy cái túi rác màu đen từ khách sạn, cho vật nặng vào bên trong rồi mang ra đường phố. Đội chống khủng bố đi theo sau, sau lưng bộ trang phục chống nổ in chữ "bomb" thật lớn, lập tức khơi dậy sự chú ý của đám đông---
"Sao lại có đội chống khủng bố ở đây? Chúng tôi biểu tình hợp pháp, các người không được đuổi chúng tôi!"
"Có phải vì gần đây có bom không? Nhìn đâu có giống như đuổi chúng ta đi..."
"Bom? Sao lại có bom?"
"Mau nhìn túi đen trên tay họ đi! Đúng là bom không? Bọn họ tìm được rồi?"
"Chúng ta có nên ở lại đây nữa không? Hay là về trước đi, nếu có bom thì nguy hiểm lắm."
......
Đám đông phản đối tưởng bộ đội tới để đàn áp biểu tình, kết quả
là người ta không thèm để ý tới họ. Họ chỉ thấy một lính Cầy Vằn lấy túi rác trong thùng rác ra, hô to để gọi đội chống khủng bố tiến hành gỡ bom. Bộ đội đặc chủng cao lớn bao vây lấy vật khả nghi, đám đông phản đối không hiểu ra sao nên càng hoảng hốt. Không cần Cầy Vằn sơ tán, đoàn người đã dần dần chạy tán loạn hết.
Lúc này đã 9 giờ rưỡi. Cuộc diễu hành trên xe của nghị sĩ đáng lẽ ra sẽ bắt đầu sau nửa giờ nữa. Hoạt động bị trì hoãn, bộ đội an ninh phong tỏa cả khu phố, cấm người và xe thông hành. Lúc Reto xuống kiểm tra thì hắn đã lấy lại vẻ mặt bình thường: "Còn bao nhiêu thuốc nổ nữa? Tiến độ gỡ bỏ sao rồi?"
Đội gỡ bom còn đang kiểm tra rà soát một lần nữa trên lối đi bộ: "Chúng tôi đã rà soát số còn lại, nhưng trước mắt số lượng tìm được cũng khủng khiếp lắm rồi. Xin ngài lùi về phía sau một chút, thượng tá, nơi này rất nguy hiểm, cứ giao cho tổ chuyên môn chúng tôi làm việc là được."
Hắn hơi tránh sang một bên, những bao thuốc nổ và kíp nổ chi chít bên dưới nền xi măng lộ ra ngoài, 50 mét trên lối đi bộ gần như phủ kín bởi những kíp nổ ngoằn ngoèo như một đàn rắn. Ngay cả đội trưởng đội phá bom dày dạn kinh nghiệm cũng phải lắc đầu ngao ngán.
"Đây là loại thuốc nổ gì? Sao họ có nhiều như vậy được?" Reto hỏi.
"Đây thuộc loại thuốc nổ chế tạo từ Ammonium nitrate, là loại thường dùng trong kiến trúc xây dựng để phá hủy những công trình lớn. Người phạm tội đều là công nhân xây dựng, nghề nghiệp của họ rất dễ mua được loại thuốc nổ này. Không nên coi thường thuốc nổ Ammonium nitrate, bởi vì tính năng của nó rất mạnh nên mới trở thành sản phẩm được dùng nhiều nhất trong ngành xây dựng. Hơn nữa nó rất dễ bắt nổ, sau khi nổ còn sinh ra khí độc." Đội trưởng thở dài: "May mà phát hiện kịp thời, nếu số lượng Ammonium nitrate khổng lồ này phát nổ, đừng nói người trên đường, ngay cả con phố này cũng sẽ tan tành trong tích tắc. Thật sự quá tàn nhẫn, đúng là tội ác phản nhân loại."
Trong phút chốc, Reto rất khó hình dung được tâm trạng của hắn. Đây là thứ cuối cùng Eric Bronravo để lại cho thế giới này --- số thuốc nổ có thể phá hủy hoàn toàn một con phố. Ai ai cũng khát khao được để lại dấu ấn cho cuộc đời, đó là một cách để kéo dài sinh mệnh, bởi vậy nhân loại rất coi trọng những di sản. Có người viết sách, có người làm thơ, hay bình thường hơn cả là sinh ra hậu đại, đó cũng là một phương thức để lại di sản. Nhưng chẳng ai có lại coi thuốc nổ là di sản mà để lại cho thế giới, thứ này mà gọi là di sản sao?
Bronravo chỉ để lại sự thù hận. Gay go nhất là, sự thù hận anh ta chôn xuống ngày hôm nay sẽ có người kế thừa, rất nhiều người khát khao được kế thừa và phát huy nỗi thù hận ấy. Lịch sử của bán đảo Balkan, lịch sự đầy đau thương của toàn thể nhân dân Nam Tư chính là do lớp lớp những người kế thừa thù hận đã viết nên. Hôm nay một người mang sự căm thù đã chết đi, ngày mai vẫn sẽ có người kế thừa và tiếp tục truyền bá ý chí ấy, cho đến khi nơi đây trở thành một mảnh đất đầy sự thù hằn, không thể mọc ra bất cứ chồi non hy vọng nào nữa.
"Xử lý hết đống rác rưởi đó đi, đừng bỏ sót." Reto chỉ có thể dặn dò như vậy, hắn thậm chí còn không biết mình có thể làm gì. Lúc này, hắn vô cùng nhớ Linne, nhớ giọng nói của cậu. Hắn gọi điện thoại cho Linne: "Nửa giờ sau chúng tôi mới xuất phát, chỗ này còn chưa hoàn tất việc gỡ bom, phải xác nhận đường phố hoàn toàn không có nguy hiểm thì mới đi được. Tôi đã thương lượng với nghị sĩ, ông ấy đã đồng ý không diễu hành nữa. 10 giờ chúng tôi lập tức ngồi xe tới giáo đường, như vậy sẽ không làm chậm trễ hoạt động diễn thuyết."
Linne có thể nhận ra sự đau xót trong giọng nói của Reto: "Rõ. Chuyện của Eric... Em rất tiếc."
".........Cậu ấy muốn vậy, tôi không thể thay đổi cậu ấy, cũng không thể thay đổi vô vàn người đang sống trên thế giới này kế thừa cậu ấy."
"Anh đã thay đổi em. Anh biến em thành một người tốt hơn, anh đã làm rất tốt rồi."
Lúc này Reto mới thấy dễ chịu hơn: "Thực sự bây giờ tôi chỉ muốn nhìn thấy em, ôm em, hôn em. Tôi cần em, em yêu. Chưa một giây phút nào tôi thấy cần em như lúc này. Tôi ước gì em có thể xuất hiện trước mắt tôi ngay lập tức."
"Em đang trên đường về tập hợp với anh." Linne cười: "Nhưng mà không phải vì anh đâu, hôm nay thời tiết quá xấu, tầm nhìn gần giáo đường rất thấp, hai tiếng trước có bao nhiêu sương mù thì bây giờ vẫn còn bấy nhiêu. Em nghĩ thầy giáo đáng kính của mình sẽ thay đổi phương án ám sát. Em cảm thấy mình nên quay về và đi theo các anh để bảo đảm an toàn trên đường."
"Vậy em cứ về khách sạn trước đi, nơi này còn phải rà soát lần cuối, chưa xong ngay được."
"Chờ em, em về bây giờ đây."
Cho tới lúc này, phương án của Reto và Linne đã bị đảo lộn hoàn toàn. Họ không xuất phát diễu hành đúng giờ, cũng không thể ôm cây đợi thỏ ở giáo đường. Trên chiến trường, kế hoạch bị đảo lộn là chuyện thường xảy ra, sự thật là chẳng có cuộc chiến nào được tiến hành như dự định cả, nhưng mở màn đã gặp khó khăn thì không tránh khỏi khiến người ta thấy phiền lòng. Binh sĩ luôn rất nhạy cảm với điềm gở, một khi phát hiện ra tình hình không ổn, sĩ khí sẽ lập tức bị ảnh hưởng. Bởi vậy, khi Linne về tập hợp, cậu có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí của cả đội quân trầm hẳn xuống.
Linne nhận ra sự mỏi mệt và đau buồn của Reto. Nhân lúc không ai chú ý, cậu nắm lấy tay hắn: "Anh đã cứu hơn 300 mạng người, hơn 300 người Serb, kể cả khi họ không hoàn toàn vô tội thì em vẫn muốn thay họ cảm ơn anh."
Reto không nói gì, chỉ trả lời cậu bằng ánh mắt cảm kích.
Bởi vì suýt nữa đã xảy ra sự cố lớn, Reto càng cẩn trọng hơn trong những bước tiếp theo. Hắn quyết định điều chỉnh đôi chút về đoàn xe hộ tống nghị sĩ và lộ trình xe đi, vốn dĩ nghị sĩ sẽ ngồi mui trần để diễn thuyết, giờ đổi thành xe chống đạn, người lái cũng đổi, trước và sau sẽ có bốn chiếc motor hộ vệ, ngoại trừ những con đường buộc phải đi qua thì sẽ cố gắng tránh những con đường đông đúc trong nội thành.
Linne và Reto cùng ngồi trong xe chống đạn của nghị sĩ. Linne ngồi ghế phụ lái, Reto và nghị sĩ ngồi ghế sau. Đối với việc một tay bắn tỉa đột nhiên xuất hiện, nghị sĩ rất kinh ngạc, ông đã từng thấy Linne trên bản tin thời sự, trong chốc lát còn chưa dám chắc chắn rằng cậu có phải tay bắn tỉa người Serbia đó hay không. Trong chiếc xe này, ba dân tộc lại một lần nữa hội tụ đầy đủ.