Sắp tới All Star, cả đội tiến vào trạng thái căng thẳng chuẩn bị chiến đấu.Đánh một trận đấu luyện* buổi trưa, mắt Bàn Tử mỏi mệt không mở ra nổi, anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, dù có bế anh ta đến bàn máy tính anh ta cũng không chơi nữa đâu.[*] Đấu luyện thường là hẹn lịch với đội khác để thi đấu thử.A Kỳ cũng cảm thấy đấu luyện thế đủ rồi, có thể nghỉ ngơi một chút.Bàn Tử xụi lơ trên ghế sa lông vừa nghe thấy, lập tức mở đôi mắt nhỏ ra. Vội vàng lôi điện thoại ra khỏi túi, vui vẻ mở khóa ngồi lướt.Hầu Tử bên cạnh vô cùng coi thường, “Vừa nói không mở nổi mắt nữa cơ mà? Bây giờ chơi điện thoại thì mở được rồi à?”Bàn Tử ngồi dậy, dựa vào gối đệm, rung đùi đắc ý, “Cậu thì biết cái gì.”Nói xong, hai bàn tay mũm mĩm vuốt hai lần trêи màn hình điện thoại, điện thoại bỗng nhiên truyền ra một giọng nữ êm ái ――“Mọi người thấy bảng phấn mắt tôi vừa mua không, không dễ sử dụng đâu, phấn bay cực nhanh lại còn không lên màu. Chỉ có một ưu điểm là nhìn rất đẹp.”“Video clip các vật phẩm yêu thích tháng 11 đã biên tập xong, ngay mai có thể đăng lên.”“Son môi mới của TF? Bạn nói tôi hoàn toàn phù hợp làm fangirl trung thành của họ á? Đương nhiên là tôi có all rồi.”“…”Hầu Tử nghe thấy tiếng sán lại gần.Cô gái trong màn hình điện thoại, hai sợi tóc đen rủ xuống hai bên vai. Da dẻ trắng mịn, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, sống mũi xinh đẹp, đôi mắt to. Lúc nói chuyện, mắt cô luôn cong cong cười.Cậu ta “Ồ” lên một tiếng, hỏi: “Đây không phải Soraka sao? Live stream à?”Ngón trỏ ngắn ngủi của Bàn Tử vẫy vẫy hai cái, “Đúng rồi, nhưng mà sau này đừng gọi cô ấy là Soraka nữa.”Hầu Tử: “Vậy thì gọi là gì?”Bàn Tử: “Gọi là ‘bạn gái tương lai của Trần Húc-chan’.”Hầu Tử im lặng vài giây, nói: “Sau này anh đừng đặt ID là spread nữa, tôi đổi tên khác cho anh.”Bàn Tử: “Tên gì?”Hầu Tử: “Tên là gã béo sống trong cơn mơ hão.”Bàn Tử: “…Cậu cút ngay.”Giang Ký Minh vốn đang chợp mắt ở bên cạnh, bị trận ầm ĩ này của họ xua hết ý nghĩ muốn ngủ.Anh mở mắt ra, cũng lấy điện thoại ra xem.Trong điện thoại, ngoài phần mềm hệ thống tự cài thì không có nhiều app khác, lật ba trang là hết.Lật đến trang cuối cùng, ngón trỏ dừng lại ở biểu tượng Weibo rồi ấn xuống.Vài giây quảng cáo trôi qua, giao diện Weibo xuất hiện.Anh mở thanh tìm kiếm ra, gõ xuống một cái tên.Tìm kiếm thành công.Rất nhiều kết quả tìm kiếm nhảy ra trong trang.Dưới thanh tìm kiếm là một loạt avatar, cô ở trên cùng.Cô gái trong avatar nhắm mắt ôm một con búp bê vải cười ngọt ngào.Bên dưới avatar là biệt danh Weibo của cô: Tiểu Nhật Phương -sf*[*] SF ở thanh tìm kiếm là kết quả đầu tiên (phù hợp nhất) hiện ra, hoặc là câu trả lời đầu tiên cho bài đăng/câu hỏi nào đó trêи diễn đàn.Giang Ký Minh ấn vào ảnh avatar cô.Giao diện chuyển tới Weibo của Tống Phưởng.Một video được đẩy lên đầu Weibo của cô.Trong video viết một dòng chữ: 《Kiểu trang điểm 100% có thể trảm nam nam thần PS: Giả sử mà không mê hoặc được xin đừng đánh tôi》 (Có phúc lợi ở cuối video: Giveaway quà của hãng C cho sáu người.)Video tự chạy không có âm thanh.Giang Ký Minh thấy cô cầm vài cái hộp và vài món đồ bày biện mấy lần ra trước ống kính, bắt đầu bôi mấy món đồ trong tay lên mặt, miệng còn nói liến thoắng gì đó.Anh xem rất tập trung.Bởi vì anh thực sự tò mò, cuối cùng thì makeup có thể trảm nam đàn ông là như thế nào.Anh còn chưa xem xong video, Tiểu C thở hồng hộc chạy tới, “Minh ca――”Giang Ký Minh khóa điện thoại lại trước, tự nhiên hờ hững nhìn cậu ta, “Hả?”Tiểu C chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt khó chịu: “Cô ta lại tới nữa kìa.”Anh nhìn theo phương hướng được chỉ.Một người phụ nữ đang kéo vali đứng trước quầy lễ tân, mỉm cười nhìn anh.Giang Ký Minh nhìn thấy bắp chân trắng nhỏ của cô ta lộ ra.Anh không khỏi nhớ tới một đôi chân khác.Hình như dài hơn nhiều.Hai người đứng ở cửa lớn của RG.Rất lạnh.Giang Ký Minh đá mũi chân, giọng điệu không kiên nhẫn: “Cô có chuyện gì thì nói mau đi.”Dường như Dư Lâm không nhận ra anh khó chịu, vẫn cười xán lạn, “Khi đi ngang qua cửa hàng miễn thuế em đã mua một cái cà vạt vì thấy nó rất hợp với anh.”Cô ta lấy một hộp quà nhỏ thắt ruy băng, đóng gói rất cẩn thận từ túi của mình ra.Thật ra làm gì có cái ‘đi ngang qua’, rõ ràng là cô ta cố ý đến cửa hàng miễn thuế chọn quà cho anh. Đi qua tầng một không nhìn vào quầy hàng mỹ phẩm mà tới thẳng cửa hàng đồ nam.Cô ta đưa hộp quà tới trước mặt anh, cười, “Em vừa xuống máy bay là tới đây luôn, mong là anh sẽ thích món quà này.”Giang Ký Minh nhìn qua hộp quà, lại nhìn cô ta: “Còn gì không?”“…Không còn.”Giang Ký Minh “À” lên một tiếng, hai tay đút túi quần, xoay người đi vào trong.Hoàn toàn không đếm xỉa đến hộp quà lẫn cô ta.Dư Lâm cảm thấy bàn tay cầm hộp