Đã đến năm phút, y tá tới thu nhiệt kế.Người phụ nữ mập và Giang Ký Minh cùng nộp lên.Người phụ nữ không ngừng kêu ca, nói với chồng mình: “Ông xã, em nghĩ phải đến bốn mươi độ mất!”Chị ta vừa dứt lời, đúng lúc giọng y tá lạnh lùng vang lên: “38 độ 1.”Người phụ nữ mập: “…”Mất mặt ghê.Y tá xem nhiệt kế của người phụ nữ mập xong lại đến Giang Ký Minh. Y tá nhìn đi nhìn lại que nhiệt kế nhiều lần.Tống Phưởng nghĩ là nhiệt kế bị hỏng, hỏi cô ấy làm sao vậy.Y tá xua tay nói không có gì, chỉ là ánh mắt nhìn Giang Ký Minh tăng thêm mấy phần kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người sốt đến 39 độ 7 còn dửng dưng như thế.”Người kêu gào thảm thiết chỉ 38 độ 1, im lặng không lên tiếng lại 39 độ 7.Tống Phưởng nghe con số này mà nhíu mày,Đo nhiệt độ xong, đến gặp bác sĩ.Bác sĩ chẩn đoán kết quả là sưng dây thanh và sốt cao.Cần tiêm một mũi rồi quan sát thêm.Tống Phưởng trả tiền xong, đi cùng Giang Ký Minh vào phòng bệnh.Giường bệnh sắp xếp rất khéo, người phụ nữ mập vừa vặn ở bên trái Giang Ký Minh.Y tá mang một cái chậu sắt nhỏ vào kiểm tra da* cho người phụ nữ mập và Giang Ký Minh.(*) Kiểm tra da là tên viết tắt của kiểm tra độ nhạy cảm của da (hoặc trong da) và là xét nghiệm cụ thể được sử dụng phổ biến nhất trong phòng khám. Dễ bị phản ứng dị ứng với một số loại thuốc trong việc chữa bệnh, chẳng hạn như penicillin, streptomycin, cytochrome C, v.v phản ứng dị ứng phổ biến bao gồm phát ban da, nổi mề đay, viêm da, sốt, phù nề angioneurotic, hen suyễn, sốc phản vệ,… Trong số đó, sốc phản vệ là nghiêm trọng nhất và thậm chí có thể dẫn đến tử vong. (Baike.baidu)Người phụ nữ mập làm trước.Khi kim đâm vào, người phụ nữ mập không còn kêu ui da nữa mà là rên khóc lớn, nằm nhoài lên người chồng mình như bị một ngàn cây kim đâm.Y tá rút kim ra, không nhịn được hỏi: “Đau lắm hả? Tôi tiêm cho chị rất nhẹ mà.”Người phụ nữ mập nức nở nói: “Nhẹ á? Cô gái, cô có hiểu lầm gì khái niệm của từ ‘nhẹ’ không vậy?”Y tá: “…”Thực ra Tống Phưởng cũng cảm thấy người phụ nữ mập hơi làm màu quá mức.Cô từng làm kiểm tra da, đúng là hơi đau nhưng cũng không đến độ kêu thảm thiết.Ý nghĩ này chỉ hoàn toàn biến mất khi cô y tá cầm chậu sắt đi tới bên giường Giang Ký Minh mở ống tiêm ra.Hôm nay cô đeo kính áp tròng, nhìn thấy rất rõ.Dưới ánh đèn, kim tiêm dài nhỏ chói mắt.Y tá bảo anh vén ống tay áo bên trái lên.Anh nghe theo.Sau đó, giây phút anh vén tay áo lên, hình xăm bên trong vừa vặn lọt vào tầm mắt cô.Trên làn da trắng, chữ cái màu đen chiếm một diện tích lớn, vô cùng thu hút sự chú ý. Cái hình này giống như chữ viết tắt tên của ai đó, chữ ‘x’ ở giữa là nổi bật nhất.Tống Phưởng sửng sốt.X?Toàn bộ chữ cái trong tên và ID của anh ghép lại đều không có chữ x nào, thêm cả Demacia vào cũng không.Vậy x là ai?Tống Phưởng nhịn để mình không suy đoán lung tung.Người phụ nữ mập giường bên vẫn nức nở.Cô nghe mà cảm thấy như tim bị ai cào.Khi y tá đâm kim vào cánh tay anh, cô nhíu chặt mày, nhắm chặt mắt không dám nhìn.Y tá tiêm thuốc vào, động tác thành thạo rút kim ra.Lúc cô ấy thu dọn thấy dáng vẻ của Tống Phưởng, cười: “Tiêm cho bạn trai cô chứ có phải cho cô đâu. Cậu ấy còn không có phản ứng gì mà sao cô phản ứng dữ vậy?”Lời của cô ấy khiến Tống Phưởng vốn đã căng thẳng lại thêm phần khẩn trương.Hai chữ ‘bạn trai’ này làm cô đỏ mặt, vội vã giải thích quan hệ hai người: “Tôi, tôi và anh ấy ――”Y tá dáng vẻ tôi biết mà, cười vô cùng mờ ám, ngắt lời cô: “Không cần phải nói không cần phải nói, tôi biết mà.”…Tôi cảm thấy cô chẳng hiểu gì thì có.“Mười lăm phút sau tôi quay lại xem kết quả kiểm tra da.” Y tá nói xong cầm chậu sắt nhỏ ra ngoài.Tống Phưởng quay qua, nhìn cẩn thận sắc mặt Giang Ký Minh.Anh tựa vào đầu giường hơi cúi đầu, dùng tay còn lại không kiểm tra da nhắn tin, vẻ mặt như bình thường.Tống Phưởng thở phào nhẹ nhõm.Tủ cạnh giường bệnh viện đặt một cái túi mua hàng, bên trong chứa hoa quả và đồ ăn cô vừa mua ở siêu thị.Trong phòng bệnh hơi nóng, cô xắn tay áo, lấy quả táo và dao trong túi ra, ngồi cái ghế khác bên cạnh giường gọt táo.Gọt táo xong, cô lại bổ thành miếng nhỏ bỏ vào trong hộp nhựa.Bổ nhỏ xong, cô lại lo lắng anh ăn không tiện, lấy mấy cây tăm trong túi mua hàng ra, cắm lên miếng táo. Xong xuôi tất cả, Tống Phưởng mới đưa cho anh.“Ăn chút táo đi. Anh đã khát chưa? Có cần tôi rót nước cho anh không?”Anh đưa tay cầm táo, ánh mắt dừng trên cánh tay cô, nhíu mày: “Cái gì thế?”Tống Phưởng nhìn theo ánh mắt anh.Trên cánh tay là đủ loại màu sắc bảng mắt cô vừa mới thử ở nhà chưa kịp tẩy đi. Tổng cộng có 12 màu, xếp thành một hàng ngay ngắn trên cánh tay mảnh khảnh của cô.Mấy giây sau, cô nghe thấy anh ‘Chậc’ một tiếng, nói: “Tống Phưởng, cái hình xăm màu sắc sặc sỡ này của cô ――”“…”Hình, hình xăm màu sắc sặc sỡ?????Tống Phưởng nghe xong chỉ thiếu điều dí cánh tay lên mặt anh.Thẳng nam sắt thép kia, đây là thử màu bảng mắt, không phải hình xăm màu sắc sặc sỡ!!!!…Trước đây Tống Huyên nằm viện, cô trông giường hai người đều không cẩn thận ngủ mất. Đợi đến lúc cô thức dậy, chai dịch đã hết, máu đã truyền đủ, cả ống truyền dịch đều thành màu đỏ.Vì bóng ma lần đó quá lớn, nói gì Tống Phưởng cũng không dám ngủ nữa.Cô mở to hai mắt nhìn chăm chú chai dịch cả một buổi tối giúp Giang Ký Minh.Một đêm Tống Phưởng không chợp mắt, Giang Ký Minh cũng không ngủ.Anh trò chuyện câu được câu không cùng Tống Phưởng.Một đêm này, Tống Phưởng không nói gì với Giang Ký Minh ngoài chuyên môn kiến thức về trang điểm.Ví dụ như: Trảm nam không phải là lôi đàn ông ra chém, thử màu mắt trên tay cô không phải hình xăm màu sắc sặc sỡ, sống mũi cô phát sáng vì đánh khối highlight, mí mắt phát sáng vì đánh màu mắt nhũ.Một đêm trôi qua, Giang Ký Minh từ ma mới* trang điểm vinh quang thăng cấp lên Tiểu Bạch** trang điểm, về cơ bản anh đã có thể phân biệt giữa son môi và phấn nền dạng lỏng.[*] Newbie, newb, noob, nub hoặc n00b là một thuật ngữ