Bởi vì hành trình hôm nay nên hôm qua Tống Phưởng đi ngủ rất sớm.Chuyện đầu tiên khi rời giường là soi gương.Nhào tới trước tấm gương, beauty blogger hận không thể cầm kính lúp mà soi.May mà tình trạng da rất tốt, không mụn viêm, không mụn ẩn, rất ít lỗ chân lông, trắng nõn hồng hào.Hoàn mỹ.Cô bận bù đầu, ngay cả sơn móng tay cũng phải đổi.Chớp mắt đã đến 3 giờ 50, Đường Kiêu gọi điện thoại đến nói đã ở dưới nhà.Sau khi đi giày Tống Phưởng mới nhớ mình quên chưa xịt nước hoa, vội vàng quay vào chạy đến trước bàn trang điểm.Cô rất nhiều nước hoa, đựng vào vài hộp acrylic* lớn.Các chai lọ trong hộp đủ loại màu sắc, ngón trỏ xẹt qua từng lọ, cuối cùng dừng trêи một lọ nước hoa buộc dải lụa màu màu hồng nhạt.Là nước hoa hãng C, 30 ml, kiểu dáng mập lùn, EDP*.Đầu tiên có hương hoa cam, sau đó là hương hoa nhài và thiên kim tử đằng, cuối cùng tan ra mùi gỗ tuyết tùng.Lúc vừa ngửi mùi rất ngọt, hoa cam lẫn vào hoa nhài và hoa sơn chi, sau có tuyết tùng trộn vào, toàn bộ mùi hương ngọt mà không ngấy, rất dễ chịu.Như đôi tình nhân mới yêu, ngây ngô vụng về.Em làm vậy, hy vọng anh sẽ thích.Hơn nữa em cũng hy vọng anh có thể biết em thích anh nhường nào.Tên nước hoa rất hợp với mùi hương của nó.LOVE STORY.…Khi Tống Phưởng ngồi vào ghế phụ, vừa vặn đến 4 giờ.Đường Kiêu vừa ngửi mùi nước hoa liền nhướng mày, quay sang đánh giá cô từ đầu đến chân, đá đểu: “Ấy dà, Tiểu Nhật Phương lên đồ thế này là nhìn trúng thỏi son môi nào của hãng G muốn mang về nhà bầu bạn cả đời à?”Tống Phưởng hơi ngượng ngùng, “Có rõ lắm không?”Tay Đường Kiêu chấm chấm môi cô, “Màu này vừa biết là màu trảm toàn nam cậu nói ―― số 16 hãng T*. Lại còn ――” Ngón tay vẽ một vòng tròn: “Makeup trảm nam? Makeup hồng đào? Chậc, vẫn còn cái này ――” lại chọc chọc áo khoác cô: “Love story? Cậu đi tham gia hoạt động hay là đi xem mắt đấy? Tống Phưởng, khai ra mau.”Hôm nay cô mặc áo liền quần, từ lúc rời giường chuẩn bị đến khi ra ngoài, có thể nói là đầy đủ vũ trang.Chỉ là hôm nay tốn rất nhiều thời gian, trong túi còn đựng mỹ phẩm để dặm lại lớp trang điểm.Có thể đảm bảo là dù hôm nay có tận thế thì lớp trang điểm của cô cũng không được trôi.Nhưng mà ―― bị bạn tốt phát hiện vẫn xấu hổ lắm.Mặt Tống Phưởng hơi hồng, vỗ vỗ bảng điều khiển: “Lái mau lên đi, bị muộn rồi đây này.”Đường Kiêu khởi động động cơ: OK OK, phải nghe lời người cất bước là tỏa ra mùi nhân dân tệ, nghe lời cậu thôi.”Tống Phưởng: “…”Một thân trang phục này của cô, từ đỉnh đầu đến giày cao gót, thật sự là người bước đi là tỏa ra mùi nhân dân tệ.Đến cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới của hãng G.Các bạn thân trong giới makeup đều là người tinh mắt, chút tâm tư của Tống Phưởng không thoát khỏi mắt Đường Kiêu thì cũng không qua nổi bọn họ.Từng người vây quanh cô, ép cô khai báo sự thật, lát nữa tan họp báo cô định đi gặp mặt Ngô Ngạn Tổ hay là Bành Vu Yến.Câu hỏi sau nối tiếp câu hỏi trước.Tống Phưởng bị bọn họ hỏi đau cả đầu.Đang cười đùa ầm ĩ thì bạn tốt A nhìn thấy người cách đó không xa, hơi dừng lại nói với họ: “Nghe nói gần đây Dư Lâm ở bên con trai một thương nhân bất động sản Lâm Thành rồi.”Bạn tốt B ngạc nhiên: “Không phải trước đấy còn bảo cô ta yêu anh hùng bàn phím nào sao?”Bạn tốt C không nói gì: “Cái gì mà anh hùng bàn phím, người ta chơi eSport đấy.”Bạn tốt A: “Có lẽ chê ở cùng tuyển thủ eSport không có tiền nên chóng chán quăng đi.”Tống Phưởng theo bản năng nhìn về phía Dư Lâm.Dư Lâm cũng đang nhìn cô, dáng vẻ cư xử không còn tự nhiên như ở cuộc họp hãng M lần trước.Cô ta hơi hất cằm, sống lưng thẳng tắp, có vẻ khinh bỉ và xem thường trong mắt.Vị tiểu thư này muốn làm một con thiên nga trắng cao ngạo, đáng tiếc ở trong mắt người ngoài chỉ là một vai hề mặc quần áo đắt tiền thôi.Ánh mắt Tống Phưởng hơi dừng vài giây rồi thu hồi.Bạn tốt C bên cạnh cũng chợt hoàn hồn, “Khoan đã! Vừa rồi chúng ta đang nói về Tiểu Nhật Phương mà? Sao lại chuyển sang cô ta rồi? Nhật Phương cậu nói mau, là Jo In Sung hay là Lee Dong Wook đấy?!”Cứ thế, đề tài lại quay về trên người Tống Phưởng.Đáng tiếc các bạn tốt hỏi đến khi bên PR đến phát tặng sản phẩm cũng chưa tra được người thần bí kia họ Ngô hay họ Bành.Sau khi họp báo kết thúc, Tống Phưởng ngồi trêm xe Đường Kiêu.Tống Phưởng nhìn giờ trên điện thoại, đã là 6 giờ 5 phút. Lòng cô như lửa đốt, chỉ giục Đường Kiêu nhanh chút, nhanh chút.Đường Kiêu bất đắc dĩ, chỉ vào đường cái chen chúc phía trước, “Tớ cũng muốn nhanh chút nhưng mà đang tắc rồi bà cô ơi.”Đúng giờ cao điểm tan tầm.Bọn họ đã đặc biệt tránh trung tâm thành phố không ngờ vẫn tắc