Ta cúi thấp đầu không nói thêm gì nữa, thái hậu nghĩ rằng ta đang tủi thân, nói tiếp: “Trước kia con vì Lan Nhi suýt chút nữa mất mạng, lần này nó cũng quá đáng, con quang minh chính đại gả cho nó, về tình về lý nó không nên làm như vậy, nếu con ngại không nói, ta sẽ đi nhắc nhở nó thay con.”
“Mẫu hậu.” Ta nhìn lên, cong môi nói: “Sao con có thể lấy được vương gia, chẳng phải người là người rõ nhất hay sao?”
Dù thái hậu biết rõ chân tướng chuyện Hoa Thiển gả cho Trọng Dạ Lan, nhưng trước đây Trọng Dạ Lan cố chấp làm theo ý mình, không phải bà chưa từng khuyên bảo hắn.
Không ngờ hiện tại bị ta nói thẳng tuột ra như thế, khuôn mặt bà hiện lên vài phần xấu hổ.
“Con… Đứa trẻ này, đừng nói lung tung, ta đang nói đến chuyện của nha đầu kia.”
Ta nói, ánh mắt sắc bén: ”Mẫu hậu, con nghĩ ra một cách.”
“Cách gì?” Thái hậu nheo mắt.
“Xin mẫu hậu hạ chỉ phong Mục Dao làm… làm trắc phi của Tấn vương.”
Thái hậu nhìn ta chằm chằm, nói: ”Những lời con vừa nói là thật lòng?”
Ta không hề lảng tránh đáp: ”Vâng.“
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng thái hậu đành nói: “Vậy ta đáp ứng tấm lòng của con, lát nữa ta sẽ nói với hoàng thượng một tiếng, ngày mai phái công công đi truyền chỉ.”
“Đa tạ mẫu hậu.” Ta quỳ xuống bái lễ, mang theo tất cả thành tâm của mình.
Tuy thái hậu không biết cách của ta là gì, nhưng vẫn nguyện làm theo ý ta, xem ra những ngày qua ta cố gắng không phí công, thái hậu rốt cuộc cũng không còn nghi ngờ ta nữa.
Ra khỏi hoàng cung, mới đi được một khắc chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc chặn trước xe ngựa: ”Phía trước có phải là xe của Tấn vương phi không?”
Quả nhiên vẫn không trốn được, cái tên Ngũ Sóc Mạc này bám dai thật đấy.
Hoa Nhung Châu đang định tránh đi thì bị ta cản lại.
Ta vén mành xe ngựa lên, nói với Ngũ Sóc Mạc đang ngồi trên ngựa: ”Không biết đại hoàng tử có chuyện gì muốn nói?”
Ngũ Sóc Mạc thúc ngựa lên trước vài bước: “Vương phi đúng là người bận rộn, ta gửi thư qua nhiều lần mà cũng không gặp được vương phi.”
“Đại hoàng tử cứ đùa, ta chỉ là một nữ nhân sau hậu viện, với lại đại hoàng tử gặp ta không hợp lý lắm, nếu đại hoàng tử có chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm Tấn vương là được.” Ta không kiêu kì đáp lời, hạ mành xe xuống, không nói nhiều với hắn nữa.
Hắn kéo mành che lại, dựa gần nói: ”Ta và vương phi tất nhiên là có chuyện để nói rồi, ví như nói về… nha hoàn trong Tấn vương phủ ấy.”
Cái tên Ngũ Sóc Mạc này cố chấp quá, hắn dựa vào đâu mà chắc chắn ta sẽ hợp tác với hắn? Là vì trước đây Hoa Thiển với Mục Dao có liên quan đến nhau à?
“Ta không hiểu ý của đại hoàng tử? Nha hoàn nào cơ?” Ta giả ngu.
Ngũ Sóc Mạc không thèm đếm xỉa đến sự thờ ơ của ta, nhướng mày nói: “Mục Dao.”
“Thì ra hoàng tử nói nàng ta.” Ta làm bộ chợt nhận ra: “Hình như đại hoàng tử vẫn chưa biết, tháng sau nàng ta đã trở thành… trắc phi của Tấn vương phủ rồi.”
Khuôn mặt Ngũ Sóc Mạc lập tức tối sầm lại, ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt tràn đầy tươi cười nhìn hắn.
“Vương phi đúng là từ bi.” Ngũ Sóc Mạc đầy chế nhạo nói.
Ta bị hắn chọc tức.
Không hợp tác được thì trở mặt, đây là loại người gì vậy?
“Đại hoàng tử thay vì ở đây lãng phí thời gian công sức với ta, không bằng đặt sự quan tâm lên người khác nhiều hơn đi.
Dù sao quyền lựa chọn cũng… ở trong tay nàng ta.
Nếu trong lòng nàng ta có người, sao lại để người đơn độc một mình hoài tâm ở đây?”
Đồng tử của Ngũ Sóc Mạc co rút lại: “Ngươi đã biết được chuyện gì rồi?”
Hắn và Mục Dao vẫn luôn bí mật qua lại với nhau, nên không ai biết chuyện giữa bọn họ.
“Chẳng phải ở tiệc tẩy trần đại hoàng tử mở lời nói muốn Mục Dao đó sao? Nếu đã dành tình cảm cho nàng ta thì nên theo mong muốn của nàng ấy, nếu không dù nỗ lực đến đâu cũng vô dụng.” Ta nửa úp nửa mở nói.
Trong lúc Ngũ Sóc Mạc đang đờ người, ta lại nói: “Đại hoàng tử thử nghĩ kĩ lời ta nói mà xem, nếu tháng sau người vẫn còn ở kinh thành, tới lúc đó hoan nghênh người đến tham gia hôn lễ của Tấn vương phủ, hôm nay ta cáo từ trước vậy.”
Ta kéo mành che trong tay Ngũ Sóc Mạc, thấp giọng nói với Hoa Nhung Châu: “Đi thôi.”
Hoa Nhung Châu gật đầu, lần này Ngũ Sóc Mạc cũng không ngăn cản nữa.
Ta thật sự mong hắn có thể hiểu được đạo lý này càng sớm càng tốt.
Trong tình yêu chỉ có một người cố gắng thôi thì chưa đủ.
Hắn chỉ là nam ba, vậy nên hãy sớm tỉnh ngộ, thoát ra khỏi bể khổ này càng sớm càng tốt.
Ngày hôm sau, trong cung quả nhiên có người đến truyền chỉ.
Công công truyền chỉ xong rồi rời đi, Trọng Dạ Lan quay đầu nhìn ta.
Hôm qua ta vừa vào cung, hôm nay thánh chỉ đã tới gõ cửa, chuyện này rõ ràng có liên quan đến ta, mà ta cũng không định giấu gì hắn.
“Nàng có ý gì?” Trọng Dạ Lan nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ hoài nghi.
Ta không chút sợ hãi ngẩng đầu: “Thiếp chỉ thuận theo mong muốn của vương gia, sao vương gia còn chưa hài lòng?”
Ta cảm thấy nụ cười của mình lúc này chẳng khác gì một nhân vật phản diện, cho nên Trọng Dạ Lan trong nháy mắt mới nổi giận đùng đùng.
“Nàng có biết mình đang làm gì không?” Hắn siết chặt cổ tay ta kéo ta về phía hắn, sau đó nhìn ta đăm đăm.
“Vương gia thấy làm trắc phi ấm ức cho Mục Dao?” Ta ra vẻ đại đức đại lượng: “Vậy… hay là thiếp cho nàng ấy vị trí chính phi của thiếp được không?”
Cuối cùng Trọng Dạ Lan cũng buông tay ta ra, sức hắn lớn nên suýt nữa làm ta bị ngã, may mà có Thiên Chỉ kịp thời đến đỡ.
Hắn xoay người rời đi, tựa như không muốn nhìn ta thêm một lần nào nữa.
Nếu tất cả chân tướng đã sáng tỏ cũng không khiến hắn hưu ta, vậy ta không cần giả vờ đoan trang nữa, để xem hắn chịu đựng ta được bao lâu.
Hắn đi rồi, Mục Dao nhìn thánh chỉ vẫn nằm trong tay ta nói: “Chuyện này thực sự là do ngươi làm sao?”
Ta nhún vai: ”Không ta thì ai?”
Mục Dao im lặng một lúc, ánh mắt mang theo dò xét: “Ngươi nghĩ rằng có thể dùng thân phận chính phi chèn ép ta?”
“Mục Dao, từ trước đến nay ngươi rất thông minh, sao giờ đã hồ đồ rồi?” Ta cười: “Ngươi thấy nha hoàn và trắc phi, cái nào dễ bắt nạt hơn?”
Mục Dao nhíu mày, nàng cũng tự hiểu vị trí trắc phi này với nha hoàn không có địa vị cái nào tốt hơn, có điều nàng không muốn tin rằng ta đã giúp nàng.
“Ta biết ngươi không tin ta, nhưng ta của hiện tại không muốn tranh đấu gì với ngươi nữa, nếu không sao có thể nhường lại cho ngươi chứ? Ngươi có thể cảnh giác ta, ta không quan tâm, đường xa mới biết lòng người.”
Nói xong, ta không phí lời nữa, quay người trở về viện, bớt giao tiếp với Mục Dao thì tốt hơn, nàng có hào quang nữ chính bảo vệ, tiếp cận nàng ta, đối với ta không có lợi.
Về đến viện, ta bắt đầu chuẩn bị cho lễ phong trắc phi tháng sau, lần này không những phải linh đình mà còn phải có tiếng tăm ngập trời, để lại ấn tượng tốt trong lòng tất cả mọi người.
Sau vài ngày bận rộn lên lịch trình với nhiều quy tắc trong buổi lễ và danh sách khách mời, Hoa Thâm đến tận cửa tìm ta.
Những ngày vừa qua Trọng Dạ Lan không ra lệnh ngăn cản người Hoa phủ, vì vậy Hoa Thâm có thể tự do ra vào.
“Muội Muội đang chuẩn bị tiệc đón trắc phi một tháng sau ư? Vừa nãy trên đường ta còn gặp nha hoàn kia đấu, nói mấy câu ta mới nhận ra nàng ta là người ngày trước ta nhìn thấy ở thư phòng của Tấn vương? Đã bảo muội rồi muội lại không nghe, bây giờ người ta lên hương rồi kia kìa.”
Thấy Hoa Thâm rõ ràng không có chuyện gì, cứ nói nhăng nói cuội ở lì chỗ ta không chịu đi, ta nhăn mày, không tiếp lời hắn: “Huynh trưởng lại gây ra chuyện gì rồi?”
Hoa Thâm lúng túng cười xoà: “Không có gì, ta muốn đến thăm muội thôi.”
Ta bỏ qua lời hắn nói, nâng chén trà thổi thổi rồi mới nói: “Nếu huynh trưởng không có việc gì thì sao lại phải qua đây trốn? Nói đi, huynh lại làm gì khiến phụ thân tức giận rồi?”
“Muội muội thông minh thật đó, không có chuyện gì giấu được muội cả.” Hoa Thâm nặn ra nụ cười treo trên khuôn mặt mập mạp.
Thấy ta không nói, hắn cúi thấp đầu, cẩn thận nói: “Cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chuyện là ta tặng cho người ta một thị thiếp.”
Ta cau mày, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đặt tách trà sang một bên: ”Huynh nói thật sao? Nếu như chuyện chỉ có thế sao lại phải đến chỗ ta trốn chứ?”
Hoa Thâm sợ hãi co rúm người: “Vậy ta nói xong, muội phải nói đỡ ta vài câu trước mặt phụ mẫu, lời của muội phụ thân đều nghe hết.”
“Huynh nói đi, để ta xem nên giải quyết thế nào cho thoả đáng.” Ta không lo lắng đồng ý ngay.
“Thật ra cũng không tính là việc gì lớn, vài ngày trước có bằng hữu nhìn trúng một thị thiếp trong viện, ta vừa mới tặng cho huynh ấy, không ngờ nha đầu kia sống chết không chịu nghe theo, trực tiếp tự vẫn trước cửa Hoa Phủ.
Đáng lẽ ta đã che giấu việc này đi rồi, nhưng chẳng biết tên nô tài nào to gan dám truyền chuyện này ra ngoài, hại ta mấy ngày nay không dám về phủ.” Hoa Thâm nói, giọng điệu căm giận.
Trái tim ta như vừa nuốt phải một quả cầu lửa, đốt cháy lục phủ ngũ tạng tan thành mây khói.
Điều khiến ta tức giận nhất là, hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ bảo vệ hắn? Là vì gần đây thái độ của ta đối với hắn đã tốt hơn sao?
“Ra ngoài.” Ta kiềm chế không để bản thân nổi giận.
“Muội muội…” Hoa Thâm nhẹ giọng cầu xin.
Cuối cùng ta cũng không nhịn nổi lửa giận đang đè nén trong lồng ngực: ”Hoa Thâm, lúc đầu ta tưởng đám nữ nhân trong hậu viện của huynh ngươi tình ta nguyện là vì muốn bám lấy nhà giàu quyền thế, cho nên ta chưa từng xen ngang vào hậu viện của huynh, giờ nhìn lại, có lẽ ta sai rồi.”
Nhìn khuôn mặt khó hiểu của Hoa Thâm, ta như núi lửa phun trào: “Hoa Nhung Châu, ngươi đưa Hoa Thâm hồi phủ…”
Nói xong ta lại cảm thấy có chút không đúng.
Hoa Nhung Châu chỉ là hậu vệ thân cận của ta, hắn mà đến Hoa phủ có thể sẽ bị bắt nạt, ta chuyển lời: “Thôi, ngươi giúp ta gọi Nam Phong đến đây.”
Hoa Nhung Châu mím môi, chắp tay rồi rời đi.
Chưa đầy một khắc sau thì Nam Phong đến, lúc này Hoa Thâm có chút không yên.
Thấy Nam Phong hành lễ xong, ta mới nói: “Nam thị vệ, hôm nay làm phiền ngươi một chuyện, coi như ta nợ ngươi một ân tình.”
Nam Phong vội xua tay hành lễ: “Vương phi không cần như vậy, thuộc hạ vốn là người của vương phủ, vương phi có việc gì cứ nói thẳng.”
“Tốt.
Ngươi đi một chuyến, đưa huynh ấy về Hoa phủ, ta giao lệnh bài vương phi này cho ngươi.
Cứ nói đây là phân phó của ta, nữ nhân hậu viện của huynh trưởng nếu ai nguyện ý rời đi cứ trực tiếp đưa họ về đây, ta sẽ thu xếp cho họ một khoản phí đủ để họ sống nửa đời còn lại vô lo vô nghĩ.” Ta giơ tay ra hiệu cho Thiên Chỉ cầm lệnh bài qua đó.
Nam Phong là người của Trọng Dạ Lan, ta đoán Hoa tướng sẽ không dám ngăn cản.
Hoa Thâm hoảng sợ, đứng bật dậy nói: “Muội muội, muội đang làm gì vậy?”
“Huynh trưởng vẫn không thấy bản thân mình sai sao? Một mạng người đối với huynh mà nói có phải căn bản không đáng nhắc đến?” Tay ta siết lại thành nắm đấm.
“Chỉ là một đứa nô tì mà thôi, từ lúc mua nó vào phủ thì mạng của nó đã thuộc về Hoa phủ rồi, là nó tự nghĩ quẩn, liên quan gì đến ta cơ chứ?” Hoa Thâm tức giận ngồi xuống, quay lưng đi không thèm nhìn ta nữa.
Đây chính là đặc trưng của thời đại này.
Mạng người không đáng tiền, đặc biệt là sinh mạng của nô lệ.
Khi hại người ngươi không cần trả giá bằng mạng sống của mình, đó là vì không ai truy cứu đến thân phận của nạn nhân, cho nên đều cảm thấy đây là lẽ dĩ nhiên.
Mỗi lần mở miệng ta lại thấy giọng của mình run rẩy, không biết là vì tức giận hay do quá đau lòng: “Nàng ấy chỉ là một nô tì? Nhưng nô tì cũng là người, nàng cũng có người thân.
Nếu ta gặp phải chuyện này, huynh trưởng sẽ nói là ta đáng đời hay sao? Lấy lòng đo lòng, người