Trọng Dạ Lan xuống trước, ta mới hé mành đã thấy hắn mỉm cười đưa tay ra.
Đúng là đẹp mà hung, nụ cười này hại ta bị hụt chân, xém chút ngã xuống.
Đúng lúc Trọng Dạ Lan tiến lên đỡ thân thể đang nghiêng ngả của ta, ta không khỏi bối rối.
Thật là, nói gì đi nữa ta đã 23 tuổi rồi, sao xuyên vào người một cô nương 17 tuổi mà da mặt cũng trở nên mỏng hơn thế này?
Đi theo Trọng Dạ Lan một đoạn nữa là tới cung điện, từ xa đã trông thấy một bóng người màu vàng ngồi trên ghế cao, không đợi chúng ta bước đến gần thêm hắn đã đứng dậy đi tới: “Cuối cùng hoàng huynh cũng đến rồi, hôm qua trẫm định tới Tấn vương phủ chúc mừng hoàng huynh, nhưng mẫu hậu nói sợ quấy nhiễu các huynh nên ta đành thôi.”
Nghe thấy âm thanh, ta khẽ nâng mắt, chợt thấy khuôn mặt giống Trọng Dạ Lan đến năm phần.
Chỉ là khuôn mặt của Trọng Dạ Lan tựa như tảng băng lạnh ẩn chứa sát ý, còn vị hoàng thượng này lại như mỹ ngọc, mang theo nét nhu hòa ấm áp.
Trọng Dạ Lan cũng không xa cách, hai người người một câu ta một câu tiếp lời nhau.
Thuở bé Trọng Dạ Lan được nuôi dưỡng bên người hoàng hậu (bây giờ là thái hậu), tự nhiên có quan hệ không tệ với Trọng Khê Ngọ.
Ta giống như khúc gỗ vô hình, bọn họ hàn huyên xong thì đến thăm cung thái hậu.
Mà Trọng Khê Ngọ trừ lúc chào hỏi dùng ánh mắt xa cách liếc qua ta thì không hề nhìn ta lấy một lần.
Quả nhiên hào quang thánh mẫu chỉ có ở trên người nữ chính, nữ phụ dù xinh đẹp đến mấy cũng vô dụng.
Vào tẩm điện của thái hậu, ta thấy hai người mặc hoa phục.
Người trên mặt có nếp nhăn, tóc đã bạc một nửa hẳn là thái hậu, người còn lại… có lẽ là nữ nhân nhận được vinh sủng nhất lục cung – Thích quý phi.
Hoàng đế chưa lập hậu, vì vậy hiện tại nàng đang đứng đầu hậu cung.
“Nhi thần/Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương.”
Thái hậu cười hiền từ, vô cùng giống bà lão tốt bụng.
Ta không dám xem thường, dù sao đây cũng là nữ nhân trụ được đến cùng ở hậu cung.
Hơn nữa, trong truyện bà ta không thích Hoa Thiển, bởi vì là nữ nhân trong hậu cung, nên vẫn ghét nhất loại người dùng sự yếu đuối của mình để tranh thủ lòng người.
Quả nhiên không quá mấy lời, thái hậu đã đưa ánh mắt chuyển sang người ta, thay đổi hoàn toàn sự dịu dàng vừa rồi: “Nếu đã nguyện gả vào Tấn vương phủ, từ nay về sau hãy yên phận làm Tấn vương phi, đừng làm ra chuyện gì mất mặt.”
Thái hậu và hoàng thượng nhất định đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của Hoa Thiển, cho nên mới tỏ rõ địch ý.
Vậy mới nói cả thế giới này chỉ có mình Trọng Dạ Lan bị Hoa Thiển che mắt, người bên ngoài ai nấy đều tỉnh táo.
Đúng là lối mòn thường thấy trong truyện ngược, ban đầu nam chính luôn tin tưởng nữ phụ.
Trải qua đêm hôm qua, ta đã chấp nhận sự thật này.
Nghịch thiên cải mệnh rất khó khăn, nhưng nếu muốn thay đổi cái nhìn của một người, trái lại tương đối dễ dàng.
Nếu là Hoa Thiển, nhất định nàng ta sẽ oan ức nhìn về phía Trọng Dạ Lan cầu xin sự giúp đỡ, nên ta đoán thái hậu nói vậy là đang muốn khích ta một cái, nếu ta để lộ ra vẻ mặt oan ức, bà ta sẽ nhân cơ hội chỉnh đốn ta một trận.
“Thái hậu dạy phải, thần thiếp xin ghi nhớ trong lòng.”
Ta ngẩng đầu nhìn thái hậu, cố gắng tưởng tượng bà thành boss lúc chuẩn bị phát lương cho ta, ánh mắt mang theo muôn phần thành kính.
Thái hậu không ngờ ta đáp lại đúng mực như thế, ánh mắt hơi lóe lên, chưa từ bỏ ý định mở miệng: “Nhớ thôi vô dụng, làm được mới được.”
Ta không nhịn được thích lão thái thái này mất rồi, bộ dạng ghét cái ác như kẻ thù đáng yêu đến mức ta suýt chút nữa bật cười.
Sở thích của ta đúng là kì quái.
“Sau này thần thiếp nhất định sẽ mẫu mực, nghiêm túc phép tắc.” Ta không đỏ mặt chút nào nói mấy lời sáo rỗng, sắc mặt thái hậu hơi hòa hoãn, ngay cả hoàng đế đứng bên cạnh nghe xong cũng không khỏi liếc mắt sang nhìn ta.
Nữ phụ độc ác thực hiện thành công bước đầu tiên trong kế hoạch cải mệnh, thay đổi hình tượng.
Hàn huyên một lúc, hoàng thượng và Trọng Dạ Lan nói muốn rời đi.
Không biết hai người này đi bàn quốc sự hay lén lút ra ngoài nói chuyện phiếm? Theo như diễn biến trong truyện, đến bây giờ Trọng Khê Ngọ vẫn chưa từng gặp nữ chính, hai huynh đệ vẫn chưa có hiềm khích gì với nhau.
Ta ở lại, luôn treo nụ cười giả tạo nghe thái hậu và Thích quý phi tán chuyện.
Dù sao trong lòng thái thậu có thành kiến với ta, nên làm như ta không tồn tại, Thích quý phi cũng không dám trái ý bà nói chuyện với ta.
Hai người coi như bên cạnh chẳng có ai, dù vậy ta không thấy xấu hổ dù chỉ một chút.
Bởi vì trước đây ở công ty mỗi lần đi ăn cơm với các boss ta vẫn luôn cố hết sức xem nhẹ sự tồn tại của mình, loại chuyện giả câm giả điếc như này ta thành thục nhất.
Có điều đêm qua ngủ không ngon, đầu vẫn còn đau nhức.
Ta yên lặng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp hai bên thái dương, bên tai chợt nghe thấy giọng nói của thái hậu truyền tới: “Điệu bộ này của Tấn vương phi muốn ám chỉ bất mãn gì với ta sao?”
Ta dừng tay, đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của thái hậu.
Ta… chỉ đang thất thần bóp trán thôi mà, bọn họ nói gì vậy?
Không đợi ta trả lời, thái hậu lại hỏi tiếp: “Con nói ta nghe, đối với nữ tử thì điều gì là quan trọng?”
Não ta chuyển động cực nhanh, cố nhớ lại tính cách của thái hậu