Tên áo đen cứng ngắc quay đầu nhìn ta, đôi mắt lộ ra ngoài hiện lên vẻ xấu hổ.
Sau thoáng chốc, tầm nhìn thay đổi, có lẽ hắn đã nhận ra, tại sao phải nghe lời ta làm gì?
Vậy là hắn lại bất ngờ chém tới.
Trong lòng ta không ngừng than khóc, ngươi có thể ngoan ngoãn đi theo tình tiết truyện cho ta nhờ được không?
Ngay lúc ta nhắm nghiền mắt, vòng tay lại hòng trốn tránh thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đao kiếm va vào nhau, sau đó là tiếng hít thở tắc nghẹn.
Hé mở mắt nhìn, trước mặt ta là bóng lưng của một thiếu niên, khoác trên mình bộ y phục của binh lính triều Tấn.
Bóng lưng vững chãi đứng trước mặt ta, khẽ nghiêng đầu, ta có thể loáng thoáng thấy vài vệt máu còn vương trên mặt hắn.
Đây chính là người đã che chắn cho ta, cản giúp ta kiếp nạn vừa rồi.
“Vương phi, người không sao chứ?” Hắn hỏi.
Trong thoáng chốc lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, chắc chắn Hoa Thiển không bị thương được, cũng không nên bị thương.
Ta bước tới, vỗ vai chàng trai trẻ: “Ngươi tên gì?”
Hắn mấp máy môi định nói gì đó, thế nhưng đám đông quá ồn ào, ta thật sự không nghe rõ lời hắn nói.
Đang định hỏi lại thì thấy sắc mặt Mục Dao bất chợt thay đổi.
Không ổn không ổn, đã đến tình tiết nữ chính làm mỹ nhân cứu anh hùng rồi cơ à?
Ta bỏ qua lời định nói với người trước mặt, trực tiếp chạy đến chỗ Trọng Dạ Lan.
Vừa đến nơi, đập vào mắt ta là bóng dáng một nam tử đang giương cung ở phía xa, tư thế đang chuẩn bị phóng tên.
Nhìn trang phục khác với mấy tên hắc y nhân, ta biết đó chính là nam ba Ngũ Sóc Mạc.
Thấy Mục Dao giơ tay, ta vội đẩy nàng ta ra: “Ngươi tránh ra!”
Ta tính nhẩm thời gian, phương hướng, số người, rồi dùng hết sức bình sinh lao đến chỗ Trọng Dạ Lan, cố gắng quật hắn ngã.
Thế nhưng người hắn hoàn toàn hắn bất động.
Sao lại bất động…
Trái tim ta chợt chùng xuống như chìm vào hố băng.
Thất bại rồi sao?
Ta cúi đầu xuống, một mũi tên lạnh lẽo xuyên qua ngực.
Ta nghiến chặt răng, tính tới tính lui, cuối cùng bản thân đã làm ra việc tốt gì thế này.
Vẻ mặt Trọng Dạ Lan tràn đầy hoảng hốt, ánh mắt kinh hãi, vội vàng đưa tay về phía ta.
Ta mở miệng định nói, nhưng máu lại tuôn ra ào ào.
Đau quá!!!
Trước mắt ta tối sầm, không biết là do quá đau hay chịu không nổi mà ngất đi nữa.
Tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng, mũi tên trước ngực đã không còn nữa, thay vào đó là nỗi đau thấu tận xương tuỷ.
Trời ạ, rốt cuộc là ta có thù gì với những người này vậy?
“Thiên…Chỉ….”
Ta muốn gọi Thiên Chỉ, nhưng lại bất cẩn động vào vết thương làm cơn đau như chết đi sống lại ập đến.
Tuy nhiên lần này Trọng Dạ Lan mới là người nghe thấy.
Hắn lo lắng chạy tới, giọng run rẩy gấp gáp:”A Thiển, nàng tỉnh rồi sao?”
Ta đột nhiên cảm thấy vết thương còn đau hơn ban nãy.
Đây có phải là hành động hớt tay trên không nhỉ? Lẽ ra vai diễn này phải dành cho người khác chứ chẳng phải ta.
“Thiếp…”
“Đừng nói gì hết.
Bây giờ việc quan trọng nhất là nàng cần nghỉ ngơi.
Thái y nói mũi tên chỉ cần lệch một chút nữa thôi… A Thiển, ta sợ sẽ không nhìn thấy nàng nữa.”
Ta vừa mở miệng đã bị hắn cắt ngang, khuôn mặt kia giờ đây đang nhìn ta đong đầy tình cảm.
Gì vậy trời? Đây vốn dĩ là vai của nữ chính.
Ta âm thầm hạ quyết tâm, không thể chần chừ thêm được nữa, phải mau chóng cắt cái mớ hỗn độn này đi.
“Dạ Lan…”
“Có chuyện gì thì đợi nàng khoẻ lên rồi hẵng nói.” Ta lại bị hắn cướp lời.
“Không, thật ra là…”
“A Thiển, đừng lo lắng gì nữa.
Ta hứa, sẽ… sẽ không bao giờ để mất nàng lần nữa.”
Ta trợn mắt há mồm, lồng ngực cảm thấy như bị chèn ép, suýt chút nữa thở không nổi.
Miễn cưỡng duỗi tay ra, nắm chặt bàn tay đang đặt trên tấm chăn, thì thào nói: “Dạ Lan, thiếp phải nói thật với chàng một chuyện.”
Trọng Dạ Lan nhìn ta khó hiểu.
“Chàng đừng giận nhé.
Thật ra cô nương từng giữ lăng với chàng khi còn nhỏ… không phải thiếp, mà là Mục Dao.” Ta cố nén cơn đau vì vết thương, nghiến răng nghiến lợi nói ra sự thật.
Mặt Trọng Dạ Lan tái đi: “Nàng đang nói gì vậy?”
Đây rồi, vấn đề quan trọng cuối cùng cũng đã nói được rồi.
Ta hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Chàng có nhớ thiếp đã từng nói, sợi dây chuyền ngọc bích chàng trao cho thiếp đã bị ca ca làm rơi vỡ.
Thế nhưng sự thật là nó đang ở trên người Mục Dao.”
Ta cảm nhận được bàn tay mình đang nắm đột nhiên phát lạnh, vết thương trong lồng ngực dường như còn đau hơn ban nãy.
“Hơn nữa, giữa thiếp và chàng chưa bao giờ là phu thê thực sự.
Tất cả đều là lỗi của thiếp.
Dạo gần đây thiếp mới nhận ra được tình cảm của chàng dành cho Mục Dao, còn thiếp, chỉ là kẻ mạo danh mà thôi.”
Ta buông tay hắn ra, đau lòng rơi lệ, tựa như thật sự rất hối hận.
“Chỉ đến tận khi đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, thiếp mới nhận ra mình đã sai thật rồi.
Thiếp không cần chàng tha thứ, chỉ xin chàng đừng trút mọi tội lỗi lên gia đình của thiếp mà thôi.”
“Thiếp xin nhận lấy tất cả mọi lỗi lầm.
Nếu chàng muốn hoà ly, thiếp sẽ không oán trách nửa lời.
Đây là điều thiếp đáng phải nhận.”
Nói xong một hơi, cơn đau trước ngực ập đến, đau đến mức ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Cuối cùng không thể chịu thêm được nữa, ta ngất đi.
Trước khi chìm vào mê man còn uất hận, tại sao nơi này lại không có thuốc mê cơ chứ?
Khi tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh ta chỉ còn lại Thiên Chỉ, Trọng Dạ Lan đã đi mất, điều này không có gì ngạc nhiên.
“Thiên Chỉ, em đi lấy cho ta ít thuốc gây mê.” Ta thều thào.
Thiên Chỉ mắt đỏ hoe cầm bình thuốc đến.
Ta quyết định thời gian này sẽ sống nhờ thuốc gây mê của người Mông Cổ.
Bởi ta là một người rất sợ đau, thà bất tỉnh nhân sự còn hơn tỉnh táo chịu loại cực hình này.
Uống thuốc xong ta ngủ mê man, trong mơ gặp lại hết thảy những người đã từng tiếp xúc trong nửa năm qua, nhất thời còn không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực.
Mở mắt ra lần nữa đã thấy Trọng Khê Ngọ đang ngồi cạnh giường.
“Mẹ kiếp!”
Ta nhắm mắt lại, sao ngay cả trong mơ vẫn thấy bản mặt của gã hoàng đế này thế?
“Ồ? Bộ mặt trẫm khó coi lắm sao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến ta mở bừng mắt.
Vừa định ngồi dậy thì cơn đau trước ngực kéo đến khiến ta nhận ra đây là thực, không phải là mơ!!!
Ta hít một hơi thật sâu, không biết là vì sợ hay vì cơn đau tái phát.
Đang định giãy giụa hành lễ thì Trọng Khê Ngọ giơ tay ra hiệu không cần.
Ta đành nghiến răng nghiến lợi: “Thần gặp ác mộng, lời lẽ ngông cuồng.
Xin hoàng thượng lượng thứ.”
Trọng Khê Ngọ cười, không để ý nói: “Không sao.
Ngươi không cần lo lắng chuyện đó.”
Mấy ngày nay ta luôn ngủ mê man, đột ngột tỉnh lại nên đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nghe nói ngươi đã hôn mê năm ngày, thái hậu lo lắng nên nhờ trẫm triệu Thái y đến xem thử.” Hắn giải thích.
Ta đã ngủ lâu như vậy sao?
Mấy ngày nay mỗi khi tỉnh dậy ta đều uống rất nhiều thuốc mê để giảm bớt cơn đau, cũng không còn chú ý đến thời gian nữa.
Ta nhận thấy rằng có một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh Trọng Khê Ngọ, ăn vận như thái y.
Có lẽ vì ngủ quá lâu nên đầu óc có chút choáng váng, phải mất một lúc mới hiểu lời của hắn.
Sau khi bắt mạch một hồi, thái y đứng dậy bẩm báo: “Hồi bấm hoàng thượng, vương phi không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
Tuy nhiên vết thương ở vị trí khá nguy hiểm, nằm sát tim, e rằng sau này sẽ để lại chứng đau thắt cơ tim.”
Đau thắt cơ tim?
Trong đầu ta hiện lên hình bóng Lâm Đại Ngọc thường xuyên ôm tim nhăn mày, chẳng lẽ sau này ta sẽ giống nàng ta sao?
“Đó không phải chuyện gì lớn.
Trẫm chỉ muốn biết vì sao tẩu ấy lại hôn mê lâu như vậy?” Trọng Khê Ngọ cau mày hỏi, kéo ta trở về với thực tại.
“Hồi bẩm hoàng thượng, thần nhận thấy có thuốc gây mê trong cơ thể của vương phi.” Từ thái y ôn tồn trả lời.
Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thần sợ đau nên mới dùng thuốc gây mê.”
Trọng Khê Ngọ sửng sốt, hình như không ngờ đến đáp án này.
Từ thái y đứng một bên lại cắt ngang: “Thứ lỗi cho thần chen ngang, thuốc mê này là một trong tam độc.
Dùng quá nhiều có thể gây suy nhược và tổn hại thần trí.
Xin vương phi cẩn thận.”
Ta vốn dĩ không chịu được đau nên chỉ muốn lăn ra ngủ, thế nhưng không ngờ rằng thuốc đó còn ảnh hưởng đến thần kinh.
Chẳng trách mấy ngày nay ta luôn cảm thấy chóng mặt.
Nghĩ đến đây ta lại thấy xấu hổ: “Đa tạ Từ thái y đã nhắc nhở.
Về sau ta nhất định sẽ chú ý.”
Biểu cảm của Trọng Khê Ngọ không biết là buồn cười hay ngạc nhiên: “Thật sự trẫm chưa từng nghe phương pháp dùng thuốc mê tránh đau thế này bao giờ.”
“Là do thần quá yếu đuối, không chịu được đau.”
Ta thật sự rất sợ.
Đây là nỗi đau mà từ khi sinh ra đến giờ ta phải chịu.
Từ nhỏ đến lớn, có thể uống uống ta nhất định sẽ không chịu tiêm.
Thậm chí hồi còn đi học, lúc bị sốt đến 39 độ vẫn cứng đầu uống thuốc cho qua.
Trọng Khê Ngọ gật đầu với thái y, cho phép y lui ra trước.
Ta chết lặng.
Hắn không đi cùng sao?
Có lẽ biểu hiện của ta quá mức lộ liễu, hắn nhìn ta, chất vấn: “Vương phi muốn đuổi trẫm đi sao?”
“Thần phụ nào dám.” Ta vội vàng mở miệng, đầu óc đã dần tỉnh táo, vẫn không thể hiểu hắn còn ở lại làm gì, mang ta ra làm trò cười chắc?
Trọng Khê Ngọ ung dung ngồi trên ghế, Thiên Chỉ một bên đang cuống quít rót trà, hắn nhấp một ngụm mới nói: “Trẫm có vài chuyện vẫn nghĩ không ra, muốn mời Tấn vương phi giải đáp giúp trẫm.”
Tên này đúng là đê tiện, biết rõ đầu ta lúc này đang mơ hồ mà vẫn cố ý đặt câu hỏi.
Ta vội xốc lại tinh thần.
Trông ta như sắp đối đầu với đại địch, Trọng Khê Ngọ cũng không để ý, tiếp tục ôn hòa mở miệng: “Hôm đại lễ giỗ tổ có thích khách tập kích, các quan gia tiểu thư khác ai nấy đều hoang mang sợ hãi, lúng túng không biết làm gì, dáng vẻ thong dong của Tấn vương phi thật làm cho người khác phải liếc mắt.”
Buổi lễ giỗ tổ loạn như vậy, cái tên Trọng Khê Ngọ này cứ chăm chăm để ý ta làm cái gì?
Nhưng ngẫm lại, lúc ấy ta đang bận tìm hạt dưa khắp nơi để xem kịch, đúng là hơi bình tĩnh quá đà.
“Bởi vì có Vương gia ở bên cạnh, thần phụ tin tưởng Vương gia nên mới không hoảng loạn.” Ta rũ mắt, trưng ra dáng vẻ hiền thê e thẹn.
Trọng Khê Ngọ vẫn không thay đổi ngữ điệu, ôn tồn tiếp tục hỏi: “Thế nhưng ta lại thấy Tấn vương phi thấy thích khách đứng trước mặt mà không hề chùn bước, phong thái ấy đúng là đã khiến thích khách phải dừng tay.”
Cảnh tượng ta giả bộ hù dọa kẻ bịt mặt cũng bị hắn nhìn thấy rồi sao?
Vậy phải chăng hắn….
cũng nhìn thấy động tác ta chỉ tay về hướng Mục Dao?
Ta tiếp tục cười thẹn thùng, đang bày ra dáng vẻ tươi cười thì bỗng nhiên khóe môi cứng đờ.
Không đúng!
Hiện tại Trọng Khê Ngọ vẫn chưa biết tranh chấp giữa ta và Mục dao, hôm đó ta chỉ tay về hướng Mục Dao, nhưng từ góc nhìn của hắn, e rằng… là hướng của Trọng Dạ Lan, bởi vì Trọng Dạ Lan lúc đó đang đứng cạnh Mục Dao.
Ngước lên nhìn Trọng Khê Ngọ, chỉ thấy trên mặt hắn bày ra vẻ tươi cười ấm áp, thế nhưng ý cười không lan đến đáy mắt.
Ta thật là….
thuốc Mông Hãn hại não quá, sau này đau đến mấy ta cũng nhất định không động vào nó nữa.
Bình thường ta chậm chạp đến mức mãi mới phát hiện ra ý đồ của Trọng Khê Ngọ.
Quả nhiên, lúc ta vừa bắt đầu nói đã cảm thấy không đúng, về tình về lý thì Trọng Khê Ngọ cũng không nên dẫn thái y đến xem bệnh cho ta, hành vi của hai người bọn ta rất khác người.
Chầm chậm nhớ lại lời thái y nói ban nãy, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, lấn át cả cơn đau từ vết thương.
Chẳng trách lúc nãy thái y nhấn mạnh vào tình trạng vết thương của ta trước đó