Cố Thần sững sờ, ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt mình, bên tai cứ văng vẳng câu nói – Tôi còn là người yêu của em trong trò chơi.
Hẹn hò với một thằng con trai…
Cố Thần muốn tìm cái hố chui xuống đất luôn cho rồi, tiếc là chỗ này không có cái hố nào cả.
Quân Nhất Nặc cũng không nôn nóng, anh ngồi đó nhìn gương mặt đổi màu liên tục của gà vàng ngốc. Anh thừa nhận rằng mình có hơi độc ác thật, tuy thích con gà vàng ngốc này, nhưng anh luôn bất giác muốn ăn hiếp cậu.
“Anh, anh đừng có đột ngột nói mấy câu kỳ lạ như vậy…” Cố Thần rối rắm một hồi lâu mới lắp bắp trả lời, con ngươi cứ liếc tứ phía không dám nhìn Quân Nhất Nặc.
Quân Nhất Nặc cũng im lặng.
Cũng im lặng.
Im lặng.
……
Trái tim Cố Thần như muốn nhảy khỏi cuống họng, cậu thà một mình nhìn trời thẫn thờ chứ không muốn Họa Cốt im lặng như vậy đâu, trong trò chơi Họa Cốt rất ít nói, nhưng đôi lúc cũng sẽ nói vài chữ với cậu, đâu có giống bây giờ chứ, mới nói hai câu đã không thèm nói nữa rồi, chỉ còn im lặng và im lặng!
Một lúc lâu sau, Quân Nhất Nặc mới lên tiếng: “Có vẻ em rất ghét tôi…” Lời của anh khiến Cố Thần sượng người, tầm mắt chuyển đến chỗ anh, anh nói tiếp: “Nếu đã vậy, tôi không làm phiền em nữa.”
Quân Nhất Nặc đặt lại cái ly lên bàn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Quân Nhất Nặc nói đi là đi ngay, sau khi đặt ly xuống thì đứng dậy, chuyện xảy ra đột ngột khiến Cố Thần không kịp làm gì.
Chờ Cố Thần phản ứng kịp thì Quân Nhất Nặc đã ra khỏi phòng, Cố Thần nhanh chóng đuổi theo.
“Không phải như vậy, nữ thần anh đừng đi, tôi không ghét anh, thật sự không ghét anh chút nào đâu mà!” Cố Thần vừa kéo Quân Nhất Nặc lại vừa luôn mồm giải thích, cậu nhìn Quân Nhất Nặc với ánh mắt vô cùng vô cùng vô cùng chân thành, để anh tin rằng mình thật sự không hề ghét anh.
Trước ánh mắt “chân thành” ấy, Họa Cốt chỉ khẽ híp mắt, khiến người khác có cảm giác như anh đang tức giận. Thật ra thì đây chỉ là suy nghĩ của mỗi mình Cố Thần thôi, Quân Nhất Nặc chẳng hề tức giận gì cả, anh chỉ đang đoán xem gà vàng ngốc sẽ dùng cách nào để khiến anh “nguôi giận”.
“Nữ… a không, anh tin tôi đi, tôi thề tôi không ghét anh chút nào cả.” Cố Thần căng thẳng đến nỗi trán rướm đầy mồ hôi.
Ban đầu Cố Thần cho rằng mình thật sự không muốn gặp Họa Cốt, muốn cắt đứt và giữ khoảng cách với anh, nhưng suy nghĩ này đã bị vỡ vụn ngay khi còn ở trong trò chơi rồi. Cậu nghĩ, cậu đã quen với việc có buff cố định trong trò chơi, ngoài đời thực thì… đời thực không giống trò chơi, cậu tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì với Họa Cốt đâu.
Bây giờ thì hay rồi, Họa Cốt đứng ngay trước mặt cậu, ban đầu cậu còn muốn biểu đạt sự chán ghét của mình với bạn đồng tính, à đương nhiên từ “bạn” này ý chỉ quan hệ khác với bạn bè bình thường. Thế nhưng, cậu hoảng hốt nhận ra mình không hề ghét người đàn ông đang đứng trước mặt, không hề có chút ý kháng cự nào với anh, thậm chí lúc anh nói ra từ người yêu ấy, cậu còn có xúc động muốn “ở bên nhau thử xem”.
Cũng chính cái suy nghĩ “ở bên nhau thử xem” bỗng dưng bật ra này khiến Cố Thần rối rắm.
Cậu muốn thử hẹn hò với người ta, ai ngờ bị người ta hiểu lầm thành cậu ghét người ta, cậu oan uổng lắm đó, còn oan hơn cả Đậu Nga nữa đó!
Trông mặt Cố Thần như sắp khóc tới nơi rồi, Quân Nhất Nặc cũng không nỡ ăn hiếp cậu nữa, nếu ăn hiếp quá mức sẽ làm gà vàng ngốc bỏ chạy, lúc đó anh mới là người không biết phải chạy đi đâu khóc đây.
“Tôi tin em.” Quân Nhất Nặc nói, “Nhưng tôi phải đi rồi.”
“… Anh vẫn còn giận tôi sao?” Cố Thần mím môi, vẻ mặt cậu như muốn nói: nếu anh mà đi tôi khóc cho anh coi.
Quân Nhất Nặc thấy thế thì muốn cười lắm, nhưng nhìn đồng hồ, quả thật không thể ở lại được nữa, bèn nói, “Tôi đang làm việc, hôm nay chỉ là đột nhiên muốn đến thăm em thôi, chuyện ở công ty vẫn chưa xử lý xong, lát nữa tôi còn phải họp. Em đừng nghĩ nhiều quá, tôi không bao giờ giận em đâu.”
“Tôi không bao giờ giận em đâu” chứ không phải “tôi không giận em”, cách nói này của anh khiến tâm tình Cố Thần tốt lên trông thấy.
“Thật sự rất bận sao?” Cậu còn muốn cùng anh ăn cơm tối mà.
“Ừm, lát có cuộc họp rất quan trọng phải dự.” Nói ra thì anh đúng là đang lén lút làm việc riêng trong giờ làm, rõ ràng có rất nhiều chuyện cần xử lý, nhưng anh vẫn cứ cố trích thời gian lái xe nửa tiếng đến đại học Z chỉ vì để được gặp gà vàng ngốc. Bây giờ gặp được rồi, anh cũng an tâm hơn nhiều.
“… Vậy tôi tiễn anh.” Cố Thần hơi mất mát, nhưng cậu không cố giữ anh lại, công việc quan trọng hơn mà.
Quân Nhất Nặc không từ chối, hai người cùng xuống lầu, Cố Thần còn muốn hỏi có phải anh không hài lòng về cậu hay không, nhưng cậu không hỏi được thành lời.
Cố Thần nhìn chằm chằm bờ vai Quân Nhất Nặc, nhiều lần muốn lên tiếng, nhưng cậu nhận ra mình không biết phải nói sao mới ổn nữa.
Hai người cứ thế đi thẳng đến cổng Tây, Quân Nhất Nặc dừng lại, Cố Thần cũng dừng theo.
Sắp đi rồi kìa… Cố Thần chợt cảm thấy hơi buồn, đúng là ghét nhất mấy lúc chia tay mà (╯‵□′)╯︵┻━┻
“Có thể cho tôi số điện thoại của em không?” Anh vừa hỏi vừa lấy di động ra, thật ra bây giờ nếu muốn cho người ta số điện thoại thì cứ đưa danh thiếp là xong, nhưng anh không muốn gà vàng ngốc cầm tấm danh thiếp của mình, như vậy rất hời hợt.
Cố Thần sửng sốt một lúc rồi lập tức mỉm cười, cậu vui vẻ báo số điện thoại của mình cho anh.
Nhìn những ngón tay thon dài xinh đẹp ấy bấm số điện thoại của mình, sau đó gọi vào máy cậu… Cố Thần chợt nhớ mình quên khuấy mất cái điện thoại trên lầu rồi!
“Tôi để quên điện thoại