Đêm không sao, ánh trăng đỏ như máu, thần kiếm trong tay, khai mở tế đàn
Triển khai thuật pháp, xoay chuyển trời đất, tử thường phụ trái, chuyển thừa tai kiếp
Thanh Long tại đông, Bạch Hổ tại tây, Chu Tước vệ nam, Huyền Vũ trấn bắc
Tứ linh từ ngàn xưa, đuổi tà diệt quỷ, thuộc hoàng triều của ta, ngàn năm hưng thịnh…..
Đêm không sao, ánh trăng đỏ như máu, thần kiếm trong tay, khai mở tế đàn
Triển khai thuật pháp, xoay chuyển trời đất, tử thường phụ trái, chuyển thừa tai kiếp
Thanh Long tại đông, Bạch Hổ tại tây, Chu Tước vệ nam, Huyền Vũ trấn bắc
Tứ linh từ ngàn xưa, đuổi tà diệt quỷ, thuộc hoàng triều của ta, ngàn năm hưng thịnh.
Thương Vũ hoàng triều mười lăm năm trước—
Đương kim thiên hạ thuộc về Hiên Viên Vô Cực, hắn nguyên là đại hoàng tử của “ Thương Long hoàng triều”, vì cướp lấy đế vị, không tiếc sát phụ thí huynh ( giết cha, hại anh em), sau một trận dài tranh đấu đẫm máu, sau cùng thuận lợi lấy được đế vị, từ đó đêm quốc hiệu đổi thành “ Thương Vũ”
Sau khi Hiên Viên Vô Cực kế vị, liền vận dụng vô số nhân lực cùng tiền tài để xây dựng lại cung điện và hành cung. Trừ lần đó ra, Hiên Viên Vô Cực luôn tự mình thống lĩnh quân đội hoàng gia, chinh chiến tứ phương, thiết lập quyền thống trị, đi đến đâu đều gian dâm bắt người cướp của, hết sức tàn bạo làm cho dân chúng các nơi đều lâm vào hoảng loạn cùng sợ hãi. Trong vòng mười năm, Hiên Viên Vô Cực đã trở thành một đế vương tàn nhẫn bạo ngược đem Thương Vũ hoàng triều gồm tất cả các lĩnh vực tăng lên gấp ba lần.
Sau khi tạm thời thỏa mãn với những gì đạt được, hắn lĩnh quân trở về kinh đô, trong hoàng cung hoa lệ sống một cuộc sống xa xỉ dâm loạn vô cùng.
Vương giả vô đạo, nhân dân ngày càng ai oán, các nới bắt đầu có sự phản kháng, có nơi tiến hành khởi nghĩa tại chỗ, cũng có tổ chức tiến hành vào cung ám sát. Nhưng tất cả đều thất bại, hành thích vua là phạm trọng tội, mặc kệ là bị oan, hoặc chỉ có quan hệ bằng hữu với kẻ mang tội ám sát thì không ai thoát khỏi cái chết dưới khổ hình của Hiên Viên Vô Cực.
“ Khải tấu bệ hạ, kẻ hôm qua ban đêm vào cung ám sát, sau khi bị nghiêm hình bức cung đã khai ra hắn họ Sở tên Yến, người của Lật Châu, cửu tộc của hắn có tổng cộng bốn trăm ba mươi chính người, tất cả đều đã bị bắt giam tại Thiên lao, chờ xét xử.” Chưởng quản Hình bộ đại nhân bước về phía trước, cung kính hồi báo.
“ Giết hết! đem toàn bộ đầu người treo lên tường thành, ta muốn bọn dân đen kia nhìn mà làm gương xem bọn chúng có bao nhiêu can đảm, có bao nhiêu cái đầu có thể chặt.” Ngồi trên ngai vàng, một nam nhân vừa nhấc tay phê bút vào sớ, tay kia đang vuốt ve một nữ tử xinh đẹp đang ngồi trên đùi mình.
“ Bệ hạ, nhiều người như vậy đều đem đầu treo lên tường thành, không phải muốn hù chết người hay sao?” Mỹ nhân thân thể mềm mại khẽ chuyển động, liền nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ không cảm xúc của nam nhân là một cặp mắt với mâu quang phệ huyết, không khỏi kinh sợ mà thở ra tiếng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin nam nhân xinh đẹp hơn nữ tử này chính là Hiên Viên Vô Cực; Thân hình nam tính, rắn chắc bị che dưới lớp y phục xa hoa, một đôi mắt đen sâu thẳm không thể che đi tà ý. Xinh đẹp lại tà ác, trong vạn phần tôn quý lại tỏa ra khí chất hắc ám mãnh liệt.
“ Ta không thích phản kháng, không ai có thể phản kháng ta.” Hiên Viên Vô Cực nghiêng người, mở miệng khẽ liếm vành tai mỹ nhân, vừa lòng khi nhìn thấy nàng run run nhẹ nhàng. “ Đừng sợ a, chỉ cần nàng nghe lời sẽ không có chuyện gì, thật ra chết đối với bọn hắn bất quá chỉ là trách phạt nhẹ, vì ít nhất ta đã cho bọn hắn chết được dễ dàng, không phải sao?”
“ Bệ hạ…” Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không dám nhìn vào cặp mắt mê người nhưng không hề có cảm tình của Hiên Viên Vô Cực.
“ Khải tấu bệ hạ, đem qua thuộc hạ quan sát tinh tượng, có một chuyện muốn thượng tấu.” Trên triều lại có một người đi ra, tay cầm tấu chương thì thầm. “ sao Thiên Lang xuất hiện ở phương Đông, lúc mờ lúc sáng, lóe ra liên tục, đây là một dị tượng trước đây chưa từng gặp qua, chỉ sợ không bao lâu sẽ có thiên tai giáng xuống.”
“ Tránh không được thì để nó phát sinh đi.” Hiên Viên Vô Cực khóe miệng đạm xá, lơ đễnh.
“ Bệ hạ?” Đại thần giương mắt kinh ngạc không biết phải làm sao.
“ Như thế nào? Ta muốn nhìn xem ông trời làm sao tiêu diệt Thương Vũ Hoàng triều của ta.” Hiên Viên Vô Cực không kiên nhẫn hí mắt, khi mở mắt ra thì đã không còn nhẫn nại.
“ Lui ra, lại mượn miệng đầy hư ngôn của mấy lão già tế thần, tất cả cút hết, ta hiện không muốn nhìn thấy các ngươi.”
“ Dạ” Chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, nhưng vì bảo giữ cái mạng, bọn họ cái gì cũng không nói trầm mặc lui ra.
“ Tiểu mỹ nhân, bây giờ vì ta mà múa một điệu a.” Hiên Viên Vô Cực đem mỹ nhân trong lòng đẩy ra một chút, thấp giọng phân phó.
“ Bệ hạ, nhưng còn có người ở đây…như vậy không thích hợp…” Nàng mở miệng ó chút khó xử, khóe mắt thoáng nhìn trong đại điện vẫn còn một người đang đứng.
“ Hạ Duyên Vệ, ngươi vì sao không lui ra? Ngươi nên biết cho dù ngươi có quý đến đâu ta vẫn có thể giết ngươi.” Hiên Viên Vô Cực lấy tay chống cằm, tựa như đang cười nhìn nam tử phía trước.
Hạ Duyên Vệ là quốc sư của Thương Vũ quốc, tời thời điểm Hiên Viên Vô Cực vẫn còn là hoàng tử, Hạ Duyên Vệ vẫn còn là một gã quan tế ti trong triều, nhưng hắn lại tự xưng mình là người biết tinh thông thuật âm dương ngũ hành, thông hiểu huyền bí thiên địa, hắn cũng nhìn ra được dã tâm của Hiên Viên Vô Cực cũng giống như chính mình cho nên cam tâm tình nguyện nghịch lại ý trời, phụ tá Hiên Viên Vô Cực sát phu thí huynh, cướp lấy thiên hạ. Sau hắn được phong làm quốc sư, chiếm được vị trí dưới một người trên vạn người.
“ Bệ hạ, chuyện này so với dự định của ta đã đến sơm hơn, lúc trước ta giúp ngài xưng đế đã là nghịch lại ý trời, hơn nữa ngày nay ngàn vạn dân chúng đều mang oán niệm làm cho sao Thiên Lang xuất hiện.” Hạ Duyên Vệ dùng một âm thanh khoan thai từ từ nói. “ Thiên tai giáng xuống phải có phòng.”
“ Nha? Như vậy ngươi tính làm sao bây giờ?” Hiên Viên Vô Cực thản nhiên chọn cao một đạo mi ( rướn cao một bên chân mày)
“ Thuộc hạ xác thực đã có một đối sách, nhưng việc này cơ mật, không thể có người thứ ba biết được.” Hạ Duyên Vệ nhìn thoáng qua mỹ nhân bên cạnh Hiên Viên Vô Cực, cẩn thận mở miệng.
“ Không sao, chỉ là một ả đàn bà.”
“ Lúc trước ta không tiếc làm trái ý trời để bệ hạ xưng đế mới xảy ra trận thiên tai này, nay oán khí của cổ nhân không ngừng kết tụ, nếu trực tiếp đánh vào bệ hạ không chết cyngx bị thương nặng, một phương pháp hóa giải duy nhất chính là triệu hồi cổ tứ linh đến hộ vệ, dời đi cổ oán niệm mãnh liệt từ trước đến nay chưa hề có.”
Hạ Duyên Vệ trong mắt hiện lên sự quả quyết, tiếp tục nói “ Để thỉnh được cổ tứ linh phải dựa vào những thực thể, trong những hoàng tử và hoàng nữ của bệ hạ phải chọn ra bốn người, bởi vì bọn họ là cốt nhục của bệ hạ rất thích hợp để dời đi oán niệm trên người bệ hạ, thuộc hạ sẽ khai đàn làm phép, triệu
hồi thượng cổ tứ linh nhập vào, như vậy có thể tiêu miễn tai họa, giúp cho Thượng Vũ hoàng triều tránh đi tai kiếp!”
“ Chậc chậc, Hạ Duyên Vệ, ngươi muốn ta đem mạng của bốn vị hoàng tử để bảo trì mạng của chính ta và Thương Vũ hoàng triều sao?” Hiên Viên Vô Cực cười lạnh vài tiếng.
“ Bệ hạ, con gánh kiếp nạn cho cha có gì không đúng? Thật ra bốn vị hoàng tử cũng không lập tức phải chết, thuộc hạ thỉnh thượng cổ tứ linh nhập vào trên người các hoàng tử, ít nhất có thể duy trì mười lăm đến hai mươi năm, chờ thời gian vừa đến, thượng cổ tứ linh sẽ rời đi, cho đến lúc này nếu oán niệm chiến thắng bốn vị hoàng tử thì bọn họ mới có thể gặp tử kiếp.”
Hạ Duyên Vệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hiên Viên Vô Cực nói “ Thiên hạ này cũng là ta nghịch thiên đoạt được, cho dù muốn ta lại tiếp tục phẩn thần nghịch thiên ý ta cũng sẽ nghĩ ra phương pháp giúp ngươi bảo vệ giang sơn. Phương pháp này ít nhất có thể đổi được hai mươi năm hòa bình, nếu bệ hạ bận tâm đến an nguy của các hoàng tử, trong thời gian đó ta sẽ tìm ra phương pháp khác.”
Hiên Viên Vô Cực không nói, nhìn Hạ Duyên Vệ với ánh mắt rực lửa dã tâm và cuồng vọng, đây là hai con người vì thành tựu của chính mình, cho dù nghịch lại ý trời, phản lại thần thánh cũng không tiếc. Miệng hắn bất giác chậm rãi giơ lên, lộ ra một tiếng cười biến hóa kì lạ.
“ Chuẩn khanh sở tấu.”( đồng ý với những gì vừa nói)
“ Bệ hạ, việc này không thể để người thứ ba biết được, ngay cả nhóm hoàng tử được chọn cũng không thể để họ được biết.” Hạ Duyên Vệ lại nhìn về phía mỹ nữ đang lùi về phía sau, vì đã nghe được kế hoạch tà ác của bọn họ mà cả người phát run.
“ Lại đây với ta.” Hiên Viên Vô Cực vươn tay, ngữ điệu tràn ngập sủng ái.
Mỹ nhân tuy rằng sắc mặt trắng bệch, nhưng chính mình vẫn miễn cưỡng đứng lên. Bước chân khẽ run đi về phía Hiên Viên Vô Cực, thời điểm sắp đến gần hắn, cổ tay tuyết trắng nháy mắt bị hắn giữ chặt, chỉ một động tác nhẹ nhàng đã bị kéo vào trong lòng hắn.
“ Bệ…bệ hạ…nô tì đối với ngài luôn trung tâm…cái gì cũng sẽ không nói, thỉnh…thỉnh ngài tha cho nô tì.” Nàng cười nhưng gương mặt tái nhợt, hai mắt lộ ra sợ hãi.
“ Ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng tiếc là chỉ có người chết mới giữ được bí mật.” Hắn nói nhẹ, nhưng nhanh chóng dùng bàn tay to lớn với tư thái ôn nhu nắm lấy cái cổ như ngọc của mỹ nhân, theo giọng điệu của hắn ngày càng ôn nhu thấp trầm, bàn tay nàng càng nắm chặt…
“ A! không…không cần—“ Mỹ nhân kêu lên sợ hãi, hơi thở dần dần chuyển sang yếu ớt, với lực tay ngày càng mạnh mẽ của hắn, nàng chỉ có thể như một con cá không nước vô lực giãy dụa.
“ Hừ, rất nhanh sẽ qua, ta đã nói không thích có người ngược ý ta…” Hiên Viên Vô Cực cúi đầu hôn lên nàng, hoàn toàn cắt đứt không khí của nàng, Cho đến lúc người trong lòng hắn không còn giãy dụa không còn hơi thở, Hiên Viên Vô Cực mới chậm rãi ngẩng đầu, khẽ vuốt cánh môi không còn màu sắc của nàng nói: “Hiểu chưa? Cho nên dù ta muốn ngươi chết ngươi cũng phải nghe lời nói của ta.”
Hiên Viên Vô Cực xem như không có việc gì, đem thi thể mỹ nhân thả xuống, chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn Hạ Duyên Vệ nói: “ Hạ Duyên Vệ đã không có người thứ ba, chuyện này theo ngươi sẽ làm như thế nào để ta có thể nhìn thấy năng lực của ngươi đi.”
“ Thuộc hạ tuân mệnh.” Hạ Duyên Vệ lược một tiếng quỳ xuống, đối với Hiên Viên Vô Cực cung kính dập đầu vài cái.
Vào ban đêm của ngày hiến tế, ánh trăng quỷ dị, màu đỏ tươi như máu.
Hạ Duyên Vệ từ lúc Hiên Viên Vô Cực lựa được trong số nhi tử ba nam đồng cùng một anh nữ, đã để bọn họ mặc bộ đồ màu trắng tràn ngập phù chú, từ sớm đã đứng ở bốn phia trên đài cao.
Sau khi hắn liên tiếp niệm xong các chú văn, hắn ra lệnh các quan nhân đem nhóm các hoàng tử xuống đài, không quan tâm biểu tình thất kinh của bọn họ, lệnh cung nhân giữ chặt đầu và vai các hoàng tử, lấy đi quần áo trên người, cuối cùng đem ra một con cái ấn nhỏ như đồng điếu khắc biểu tượng của thượng cổ tứ linh thần đặt vào trong lò lửa….
“ Giữ chặt bọn họ!” Hạ Duyên Vệ lạnh giọng ra lệnh, đem dấu ấn đồng điếu đang cháy nóng ấn trên lưng của những đứa trẻ được chọn lựa.
“ Ái!” Tiếng khóc thê lương vang lên trong màn đêm, dung hợp với mùi da thịt bị đốt làm cho các cung nhân ( nô tì, thái giám trong cung) không khỏi sợ hải, liên tục chải tóc, không đành lòng nhưng cũng phải đứng nhìn.
Tiếng kêu thê lương sau một lát liền biến mất, dù sao thân thể còn nhỏ không thể chịu được đau đớn làm cho nhóm hoàng tử đều hôn mê bất tỉnh.
“ Bệ hạ, nghi thức đã hoàn thành, từ nay về sau, thượng cổ tứ linh đã phân biệt thừa nhận tai kiếp, đã đem chia ra bốn phương, bảo vệ Thương Vũ hoàng triều của ta.” Hạ Duyên Vệ chắp tay, nói một câu mang hai ý nghĩa: “ Thỉnh bệ hạ ban cho bốn vị hoàng tử lãnh địa và phong hào, tin tưởng đây chính là bốn vị hoàng tử kiệt xuất, chắc chắn sẽ mang lại cho hoàng triều chúng ta hòa bình cùng yên vui.”
Nhìn toàn bộ quá trình diễn ra trên tế đài chưa từng rời mắt Hiên Viên Vô Cực chậm rãi đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn bốn hài đồng nằm hôn mê trên mặt đất, một đêm đã thay đổi toàn bộ định mệnh cuộc đời họ…
Nam đồng ( bé trai) tám tuổi trên lưng mang ấn kí Thanh Long ban thưởng danh Hiên Viên Diễm, phong đất Đông Di, trấn thủ vương kì chi đông ( lãnh thổ ở phía đông).
Nam đồng bảy tuổi lưng mang ấn ký Bạch Hổ, ban thưởng danh Hiên Viên Khiếu, phong đất Tây Hoang, trấn thủ vương kỳ chi tây.
Nữ anh trên lưng mang kí ấn Chu Tước, ban thưởng danh Hiên Viên Phi, phong đất Nam Rất, trấn thủ vương kì chi nam.
Namđồng năm nuổi lưng mang ấn kí Huyền Vũ ban thưởng danh Hiên Viên Lai ( Nguyên văn là Hiên Viên đến), phóng đất Bắc Thiện, trấn thủ vương kì chi bắc.
Từ nay về sau, bắt đầu từ thời khắc này, nhóm hoàng tử cốt nhục của Hiên Viên Vô Cực đã có được địa vị tối cao của một hoàng tử, nhưng cũng bắt đầu gánh vác một loại tội nghiệt không phải do bọn họ gây ra.
Ánh trăng đỏ tươi như máu thản nhiên chiếu vào bốn hài đồng đang nằm trên mặt đất, sau giờ khắc này, những câu chuyện kinh tâm động phách như truyền thuyết về bọn họ đã bắt đầu….