Trong một căn biệt thự hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong một người phụ nữ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường một chiếc đồng hồ cổ kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cửa bằng lụa tơ tằm được mở ra, không khí buổi sáng sớm hết sức tươi mát tự nhiên, từng tia nắng sớm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bụi trần.
Người phụ nữ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân một bức ảnh cưới rất lớn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tử bắt đầu mất tập trung, người cũng thất thần.
Người đàn ông mặt áo cưới có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mỹ không gì sánh được, lông mày màu đen hình lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưới, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận được sự vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra được trong mắt người đàn ông này sự phiền chán cùng khinh thường. Từng cử chỉ biểu hiện của anh vừa gượng gạo vừa vô tình.
Tương phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dựa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nụ cười ngượng ngùng.
Người phụ nữ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo một cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưới, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ và cô gái trong bức ảnh chỉ là một người, cùng một khuôn mặt, nhưng không có sự ngượng ngùng lẫn hạnh phúc của cô gái bên trong ảnh chụp, mà là nét bi thương cùng cam chịu.
Nàng đếm đếm ngày, đã một năm rồi, thời gian một năm, nhiều sự tình đã thay
đổi, ví dụ như nàng hiện tại.
Buông trong tay khăn lau, nàng rửa sạch tay, thay đổi bộ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách một chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa động, nàng bước đi đến, trực tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đổ vào thùng rác, xong xuôi, nàng mới ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bộ biệt thự chỉ có mình nàng, một sự tịch mịch không nói nên lời bao phủ toàn thân.
Một hồi sau, nàng đột nhiên đứng dậy, đi lên cầu thang, đứng trước cửa một căn phòng, cắn cắn môi, tay đặt trên vịnh cửa, sau đó, dừng lại, dường như đang cân nhắc xem nên đẩy hay không đẩy cánh cửa.
Rốt cục, nàng quyết định đẩy cánh cửa bước vào, bên trong là một gian phòng ngủ, căn phòng được bố cục hai màu trắng đen, không có màu sắc khác, lộ vẻ u ám cùng thâm trầm, ngay cả chiếc giường cũng là màu xám, hết sức cứng rắn, giống như bản thân của anh ta vậy.
Nàng đi vào, ngồi lên trên giường, ngón tay lướt lướt không ngừng trên giường, nàng nằm úp người lên trên mặt giường, nghe thấy mùi cơ thể anh , mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mùi đặc trưng riêng của anh.
Nàng, Diệp An An, không là cô nhi, thế nhưng cũng không khác gì, nói trắng ra là một đứa bé bị cha mẹ mình vứt bỏ, nàng không có kí ức thời ấu thơ, cứ xem như là nàng bị vứt bỏ đi, nàng từ nhỏ lớn lên ở trường Dục Ấu Viên, nàng không biết tình yêu của cha, cũng không biết cái gì gọi là tình thương của mẹ, càng không biết đến cái thứ gọi là gia đình.
Mà nàng từ nhỏ đã không làm nũng, không được sung sướng, trong thế thái nhân sinh thất thường, ân huệ ban phát, nàng không được lớn lên trong tình yêu thương ấm áp, thế nhưng, nàng vẫn vui vẻ, trong mắt mọi người nàng càng kiên cường và lương thiện hơn.