Ti Hạo ném tờ báo trên tay xuống, ngồi lên trên sopha, mi tâm cau chặt đến khó chịu, anh xoa cái trán của mình, trên mặt không che giấu được lo lắng. Nham đã muốn đem Cố Nghê Y quay về căn biệt thự nơi An An đang sống kia, đơn thuần như Diệp An An sao có thể là đối thủ mà biết hết được mưu kế của Cố Nghê Y đây. Hơn nữa, Nham lại là một tên cố chấp vô cùng, không biết hắn sẽ vì bảo vệ Cố Nghê Y mà dùng những thủ đoạn nào nữa.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, đối với tính cách hắn, anh cũng không biết hiểu sâu được bao nhiêu.
Anh lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh bên kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Mục Nham, thậm chí còn mơ hồ truyền đến thanh âm của người phụ nữ. Con ngươi Ti Hạo tối sầm lại một chút, Mục Nham, thì ra cậu ta vẫn luôn ở bên người Cố Nghê Y.
“Nham, cậu và An An ly hôn đi”, anh cũng không có thời gian nói nhiều, nói thẳng ra mục đích của mình. Môi của anh mím thành một đường dài, hai mắt đen có chút cuồng dã. Mà bên kia thì lại trầm mặc không nói một lúc lâu.
“Nham, Cố Nghê Y đã quay lại, nếu cô ta là người phụ nữ cậu yêu, vậy cậu chịu để cho cô ta chỉ làm tình nhân của mình sao? Dù sao Diệp An An cũng không phải là người cậu yêu, hôn nhân của hai người là bị ép buộc, cậu bị ép, cô ấy cũng bị ép. Vậy thì như thế không tốt sao, buông tha cho cậu cũng là buông tha cho cô ấy”.
Bên kia Mục Nham chỉ dựa mình vào xe, gắt gao mân môi, nghe Ti Hạo thỉnh thoảng khuyên bảo, mãi cho đến khi bên kia nói được một mạch như vậy, hắn nhẹ nhàng hà ra một hơi. Bên miệng có chút khí hơi trắng ẩn ẩn hiện lên, xa xa, từng chiếc từng chiếc xe qua lại, trong khoảng mù mịt lại có thể nhìn thấy từng bông tuyết bay múa, gió bên ngoài thật sự rất lạnh.
Đến khi hắn buông di động ra, sắc mặt so với khi nãy còn lạnh hơn rất nhiều. Phía sau Cố Nghê Y từ bên trong đi ra, hắn chớp mắt một cái nhưng không phải chớp mắt nhìn cô, trong lòng hắn đang nghĩ đến lời cùng hạo mới nói khi nãy. Thực đáng tiếc, hắn để tay vào trong túi áo, lời Ti Hạo nói có lẽ rất đúng, nhưng là thật sự đáng tiếc, hắn không thể chấp nhận. Hắn đã đồng ý với bà nội sẽ không ly hôn với Diệp An An. Còn về phần Y Y, hắn sẽ cho cô tất cả, thời gian của hắn, tất cả tình yêu của hắn, chỉ trừ cuộc hôn nhân kia thôi. Còn có, Y Y không phải là tình nhân, Y Y là người phụ nữ hắn yêu.
“Nham, thực xin lỗi, để anh phải chờ lâu”, Cố Nghê Y đi nhanh về phía hắn.
“Đi chậm một chút”, Mục Nham ôm lấy vai của cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng. Nếu người đàn ông này thật sự dịu dàng, thì bất cứ một người phụ nữ nào cũng không thể cưỡng lại được, hắn mang theo cô ngồi vào trong xe.
Hai người ngồi trong xe, hệ thống sưởi mở rất lớn, không lạnh chút nào.
Cố Nghê Y gắt gao ôm người đàn ông này, cô nhìn ra ngoài của sổ, có một người đàn ông đang vụng trộm chụp ảnh họ, tin rằng ngày mai chuyện của bọn họ, chắc chắn sẽ lan truyền càng nhiều, người vợ bí mật Diệp An An kia, bị đá nhanh thôi.
Mục Nham chuyển tay lái, lái xe rời đi.
“Nham, chúng ta đi đâu vậy?”, Cố Nghê Y nhìn ra bên ngoài, quay đầu nhìn ngũ quan lập thể của Mục Nham, người đàn ông này mỗi một đều có thể khiến người ta say mê không dứt.
“Đi làm”, Mục Nham nói thẳng ra hai chữ, hướng về phía tập đoàn Mục thị đi, hắn cũng không quên hắn vẫn là tổng tài của Mục thị, còn có rất nhiều việc phải làm. Phải biết rằng bất cứ một tổn thất nào trong chuyện làm ăn, hắn đều không muốn.
“Đi làm”, Mục Nham nói thẳng ra hai chữ, trực tiếp hướng về phía tập đoàn Mục thị mà đi, hắn vẫn không quên mình là tổng tài của tập đoàn Mục thị, còn rất nhiều việc phải làm. Phải biết rằng bất kỳ một tổn thất trong vụ làm ăn nào hắn đều không muốn chút nào.
Xe đến bãi đỗ xe thì dừng lại, Cố Nghê Y thân mật kéo cánh tay Mục Nham, đi vào thang máy chuyên dụng của tổng tài, ở bên trong Mục Nham nhìn thấy ánh đèn đỏ yếu ớt thỉnh thoảng lóe lên, từng tầng từng tầng đi lên. đôi mắt hắn đột nhiên trở nên tối sầm lại. Một ngày kia, người phụ nữ yếu ớt kia, hình ảnh sâu sắc đó thật sự đã ghi tạc trong trí nhớ của hắn không thể xóa nhòa. Chỉ cần đi vào thang máy này, hắn liền nhớ lại rõ ràng một màn kia, người phụ nữ kia, thật sự rất ngốc.
Mà hắn, có phải đã đối xử với cô quá tuyệt tình hay không, có
lẽ Ti Hạo nói rất đúng, hắn hẳn là nên ly hôn với cô mới đúng. Nhưng là, hắn lại cự tuyệt ý nghĩ như vậy, một mặt là vì đã đồng ý với bà nội, mà hắn lại không muốn làm người nói không giữ lời, thậm chí là bằng lòng để cho người phụ nữ của mình chịu ủy khuất. Mặt khác, không hiểu tại sao, chỉ cần nhắc tới ly hôn, hắn liền cực kỳ không thoải mái. Cho nên, hai chữ ly hôn này hiện tại là điều cấm kị của hắn, chỉ cần bắt đầu tưởng tượng đến, tim hắn liền ẩn giấu một loại buồn bực xúc động.
Hai người đi vào văn phòng tổng tài, Lăng Huyên đứng ở một bên, ngón tay nắm chặt lại một chỗ. Báo chí hôm nay cô cũng đã xem qua, thì ra, bên người hắn quả nhiên có một người phụ nữ như thế này. Mục Nham đối với cô ta quả thực không giống trước kia. Trước kia, hắn chỉ là chơi đùa thôi, tuy rằng không phải ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng là cũng chưa từng thật lòng với họ.
Thế nhưng người phụ nữ này thì khác, hắn có tình cảm với cô ta, cô không biết giữa bọn họ là loại quan hệ gì nhưng cô biết, người phụ nữ này so với Diệp An An dường như lại càng có sức uy hiếp hơn.
Cố Nghê Y quay đầu, vừa rồi cô nhìn thấy được ánh mắt Lăng Huyên mang theo địch ý lại còn ghen tị, với trực giác của phụ nữ, cô biết, cô ta và Mục Nham quan hệ không ít. Hơn nữa, loại đàn bà diện mạo lẳng lơ này, cô cũng không tin tưởng cô ta chỉ là một nữ thư ký bình thường. Chính là, cô tự tin cười, Nham đã đem cô vào công ty thì cũng chính là gián tiếp thừa nhận thân phận của cô. Diệp An An không phải là đối thủ của cô, chẳng lẽ người phụ nữ này lại là sao?
Đi vào văn phòng của Mục Nham rồi, Cố Nghê Y thực nhu thuận mà ngồi một bên, mà Mục Nham chỉ cần ngồi vào bàn công tác là sẽ quên đi tất cả, nơi này còn có không biết bao nhiêu là công việc đang chờ đến giải quyết.
Chăm chú nhìn và tài liệu trên bàn, xem ra, bất luận kẻ nào đều không thể đến quấy rầy hắn lúc này. Cố Nghê Y có chút nhàm chán nhìn quanh văn phòng làm việc này. Tập đoàn lớn như Mục thị, văn phòng tổng tài vô cùng xa hoa mà thoải mái, đây chính là nơi hắn làm việc. Xem ra, Mục Nham đúng thật là một người biết hưởng thụ, văn phòng thiết kế thực chuyên nghiệp, hai màu trắng đen, rất hợp với tính cách của hắn.
‘Cộc cộc’, bên ngoài truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
“Mời vào”, Mục Nham cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một tiếng như vậy. Cánh cửa mở ra, Lăng Huyên đạp giày cao gót bước vào, trước tiên là nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên sopha, hai người phụ nữ đối mặt với nhau, mỗi người đều mang tâm tư riêng của mình. Nhưng là, đối với thân phận của đối phương, chắc chắn cũng đã rõ ràng hết rồi.
Một người từng là mối tình đầu, cũng là tình nhân hiện tại, còn có một người vợ hữu danh vô thực. Thật đúng là một mối quan hệ rối loạn phức tạp.
“Tổng tài, đây là tài liệu của anh”, Lăng Huyên đến gần Mục Nham, cầm tài liệu trong tay để lên trên bàn. Mục Nham khẽ ngẩng đầu lên một chút, “để xuống đó là được rồi”.
Hắn đáp lời lại chỉ một tiếng này, sắc mặt Lăng Huyên hơi trầm xuống, cô xoay người đi thì nhìn thấy ánh mắt cố ý khiêu khích của Cố Nghê Y. Cô hơi khựng lại, thì ra, người phụ nữ này cũng là một người rất lợi hại. Khóe môi nhếch lên một chút, cô đi ra ngoài, đương nhiên cũng cho Cố Nghê Y một nụ cười khác.
Kỳ thật, hai người họ có lẽ là cùng một loại người, sắc sảo, mưu mô, không từ thủ đoạn như nhau.
Hắn lại nhìn thoáng qua Cố Nghê Y đang ngồi trên sopha, nhìn sắc mặt cô có vẻ mất hứng, chắc chắn ở trong này, cô cũng là rất buồn chán.
“Y Y, em có thể đi loanh quanh trong công ty tham quan, anh còn phải làm chút việc nữa”.
Cố Nghê Y nghe xong, gật đầu một cái, từ trên sopha đứng lên, “Vậy em đi ra ngoài xem chút”.