Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Cự Tuyệt


trước sau

“Chúng ta đi”, hồi lâu sau, hắn nhắm hai mắt lại, khi mở ra lần nữa, bên trong dường như đã bình tĩnh hơn. Nhưng cũng càng lạnh lùng thêm rất nhiều, xoay người, hắn không đi đến chỗ đôi nam nữ kia mà đi thẳng ra bên ngoài, nếu không rời đi, hắn không dám đảm bảo sẽ không trực tiếp giết hai người kia, được lắm, bọn họ thật không hổ danh là vợ chồng, ngay cả việc ngoại tình cũng cùng nhau làm một lúc.

Hắn có Cố Nghê Y, mà cô ta có người đàn ông kia, hắn không ngờ đã nhìn lầm người phụ nữ này, đơn thuần sao? Thì ra, cô ta vẫn luôn lừa hắn, thì ra, cô ta yêu một lúc nhiều người, còn có thể cùng người đàn ông khác nùng tình mật ý, còn là vô cùng yêu, Mục Nham hắn đời này ghét nhất là bị phản bội, không ngờ là lại phải nhận lấy một lần nữa.

Bước chân của người đàn ông đi thực nhanh, bóng dáng hắn vẫn cao ngất , rộng lớn như vậy, thế nhưng, lại có thể cảm giác đang che dấu tịch mịch sâu sắc, có Cố Nghê Y, thì ra hắn vẫn tịch mịch như vậy.

Lăng Huyên gắt gao cau mày, quay đầu lại, thấy Diệp An An đã rút tay về. Cô nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ kia tái nhợt không huyết sắc, đột nhiên lại có một loại xúc động muốn chấm dứt tất cả chuyện này. Thế nhưng, cô biết, có một số việc một khi đã bắt đầu thì sẽ không còn đường quay về nữa, lúc này cô chính là như vậy.

Xoay người, cô đi sát phía sau người đàn ông, bóng dáng người đàn ông chậm rãi xa dần. Cô dừng bước chân lại, mở to hai mắt, thật sự không thể lùi bước nữa.Mưu kế của cô thành công rồi, cô nghĩ rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng là, vì cái gì cô lại cười không nổi.

Cùng là người phụ nữ đáng thương mà thôi, cô thật sự phải làm đến bước này sao?Cô bắt đầu hoài nghi tất cả đã qua.

Mà Mục Nham, có lẽ ngay cả hắn đều không phát hiện, hắn đối với Diệp An An cũng không phải vô tình như vậy. Có chút yêu, chỉ là chưa phát hiện ra mà thôi, nếu phát hiện, vậy thì, mặc kệ cô ta, còn cô, cũng chẳng có cơ hội nào.

Bên trong, một đôi nam nữ kia còn đang đối diện nhau, nhưng lại không ai nói gì hết.

Diệp An An đặt tay trên đùi mình, cô lúc này thật sự không thể đối mặt với người
đã từng xem là anh trai trước kia, loại tâm tư này của anh, khiến cô nhất thời không biết phải như thế nào, có lẽ, cô vẫn luôn biết, chỉ là vì không thể đáp lại, cho nên mới cố ý lơ là. Vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, ánh mắt chờ mong, thậm chí, mất mác trong nháy mắt kia, trước mắt của cô lại hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của một người đàn ông khác.

Cúi đầu, nắm chặt ngón tay.

“Thực xin lỗi, Giản đại ca”, thanh âm nhợt nhạt truyền đến, chờ mong trong mắt Giản Vũ Phong nháy mắt tan vỡ, anh nhếch khóe môi, khuôn mặt dịu dàng ấm áp lúc này có chút tịch mịch.

Quả nhiên, cô ấy vẫn cự tuyệt, ngay từ đầu đã biết cô sẽ không chấp nhận, nhưng là, khi chính tai anh nghe được sự thật, vẫn khó chịu như vậy, lần đầu tiên anh thổ lộ, cứ như vậy mà kết thúc.

“Không có gì”, Giản Vũ Phong vươn tay muốn chạm vào sợi tóc bên má cô, cuối cùng lại chán nản mà buông tay, “An An, anh vẫn sẽ ở nơi này chờ em, nếu em cảm thấy mỏi mệt, vậy thì cứ quay về bên Giản đại ca, Giản đại ca sẽ cho em một tương lai hạnh phúc, được không?”.

Buông tay, Giản Vũ Phong cười có chút cứng ngắc, nhưng lại vô cùng đẹp mắt.

Diệp An An cúi đầu, hốc mắt có chút chua sót khó nhịn, cô coi Giản Vũ Phong là anh trai, bị tổn thương, cô hiểu được, không được tình yêu đáp lại là cỡ nào thống khổ, thế nhưng, cô cũng không muốn lừa anh.

Bởi vì, cô không yêu anh, là không yêu mà lại chấp nhận anh ấy, như vậy đối với anh ấy lại là một loại tàn nhẫn lớn hơn nữa.

Giản Vũ Phong ngồi tại chỗ, ly trà trong tay lạnh dần. Rốt cục cũng nói ra, nhưng là, kết quả cũng không khác so với tưởng tượng của anh, biết vậy, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.

Một ly trà lạnh như băng, một khối lạnh thấu tim, một người, hay là hai người, cũng có thể là ảnh hưởng đến nhiều người khác nữa.

Uống trà vào trong miệng, lạnh lẽo mà cay đắng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện