Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Rời Khỏi Cậu Ta Đi


trước sau

Diệp An An cũng không hiểu hết tâm tư của anh, thấy anh không tin, vội vàng lắc đầu, “em thật sự không có việc gì”. Cô không muốn để cho người khác biết chuyện về cục cưng.

Ti Hạo thở dài một hơi, đi đến gần cô, thực tự nhiên vươn tay vén sợi tóc bên má cô lên, động tác vô cùng tao nhã, thế nhưng cũng làm cho người ta không tưởng được sự dịu dàng, “An An, rời khỏi cậu ta đi”. Anh đứng trước mặt cô, như một ngọn núi cao, vẻ mặt ấm áp dịu dàng, tựa như ánh sáng ban mai, không hề chói mắt, lại cực kỳ thoải mái.

Diệp An An cúi đầu, tại sao tất cả mọi người đều bảo cô rời đi, lúc thì là Tiểu Phương, Giản đại ca, bây giờ ngay cả Ti Hạo cũng thế. Chỉ là, cô thật sự không thể rời được, cô yêu người đàn ông đó, yêu một năm, suốt một năm. Hơn nữa, bây giờ cô còn có con của anh.

Rời đi, thật sự dễ dàng như vậy sao?

“Ti…”, hồi lâu sau, chữ ‘Ti’ kia như mắc kẹt ở trong cổ họng, cô mới phát hiện, cô không biết phải xưng hô thế nào với người đàn ông này. Anh đối với cô luôn tốt một cách khó hiểu, tựa như Giản đại ca vậy, cho cô một cảm giác thân thiết đặc biệt.

Giống như người nhà vậy.

Thế nhưng cô biết, cô trèo cao không nổi.

“Gọi tên anh cũng được, An An”, Ti Hạo nhận ra cô khó xử, trực tiếp mở miệng nói, anh đút tay vào trong túi quần, tươi cười ôn hòa, đối với Diệp An An mà nói, hàm chứa một mối thân thiết kỳ lạ.

“Ân”, Diệp An An gật đầu một cái, mỉm cười, xem ra mấy ngày nay đến giờ, đây là nụ cười thật tình duy nhất của cô.

Đúng lúc này Ti Hạo lấy từ trên người ra một tấm danh thiếp in chữ vàng đặt vào trong nay cô, sau đó nhìn cô một cách chân thành, “An An, nếu em dư định sẽ rời khỏi cậu ta, vậy thì hãy gọi cho anh, anh sẽ đưa em đi, bất cứ nơi nào trên thế giới đều được”, Ti Hạo anh hứa hẹn, chỉ cần cô bằng lòng thì sẽ tồn tại mãi mãi. Diệp An An đáng giá để anh làm như vậy.

Diệp An An gắt gao nắm danh thiếp trong tay, nhìn theo bóng dáng của Ti Hạo. Không giống với Mục Nham, Ti Hạo trong ấn tượng của cô vẫn là nhã nhặn lịch sự, cúi đầu, cô nhìn vào tấm danh thiếp trong tay, hốc mắt hơi cay cay một chút. Nhẹ nhàng hít hít cái mũi, cô lại đi tiếp ra bên ngoài. Mà một bàn tay của cô, vẫn đặt trên bụng mình, tựa như đang bảo vệ một thứ gì đó vậy.

Kéo kéo quần áo mình lại một chút, cô cũng không trở về ngay nơi mà cô cô đã không còn xem nó
như là nhà mình nữa mà đi vào trong một cửa hàng bán đồ trẻ sơ sinh. Toàn bộ bên trong đều là quần áo cùng đồ dùng của trẻ con, mỗi một cái đều trông rất đẹp, đều rất khéo léo, nho nhỏ, màu sắc trắng tinh, thật sự yêu thích không muốn rời tay. Cô không ngừng nhìn, nghĩ đến lúc cục cưng của mình sinh ra, mặc vào những bộ quần áo này, nhất định sẽ vô cùng đáng yêu.

Không biết, cục cưng của cô sẽ giống cô, hay là giống anh đây.

Nhìn thật lâu cô mới quyến luyến rời đi, cô không dám mua, chỉ có thể đứng xem. Cục cưng trong bụng cô bây giờ vẫn là một điều bí mật, chỉ có một mình cô biết được. Khi cô vẫn chưa chắc chắn được cục cưng sẽ an toàn, cô không dám đem chuyện này nói cho bất cứ người nào hết. Cho dù Mục Nham muốn đứa bé này, nhưng còn Cố Nghê Y, người phụ nữ kia, cô ta tuyệt đối không hề đơn giản như bề ngoài của cô ta. Cô sợ cô ta sẽ làm tổn thương đến cục cưng của cô. Dù sao, cục cưng này, không nằm trong dự liệu của ai hết, mà cô sẽ bảo vệ thật tốt cục cưng của cô.

Đây là người thân duy nhất trên đời của cô.

Gió bên ngoài thỉnh thoảng thổi tới, trên mặt giống như có những gai nhọn đâm tới thực đau đớn, hà một hơi vào giữa hai tay, khí ấm bên miệng vừa ra, nháy mắt đã biến mất không thấy.

Cô đi về phía trước, bóng lưng lộ ra vẻ cực kỳ gầy yếu. Gió mùa đông thỉnh thoảng lại thổi hất lên những sợi tóc trên vai cô, trở nên xinh đẹp đến kỳ lạ, nhưng loại khí chất ôn nhu giản dị lại làm cho người ta khó quên.

Khí chất thực sạch sẽ, tựa như một đóa thanh khiết, nhẹ nhàng.

Diệp An An nhìn bụng mình, bên miệng nở một nụ cười hạnh phúc.

Cục cưng, cục cưng của cô.

Cô ngẩng đầu, liền cảm giác như mọi thứ hôm nay đều mang theo hương vị của ánh sáng mặt trời, thực ấm áp, thực ấm áp.

Cô hôm nay cũng không ngồi xe bus về, khi biết mình mang thai, cô liền đặc biệt chú ý, nên đón một chiếc taxi về. Khi xuống xe, cô đứng ở bên ngoài biệt thự, một ngày trôi qua, tâm tình cũng đã thay đổi rất nhiều. Vì đứa nhỏ này, cô càng phải kiên cường thêm mới được, như vậy mới có thể bảo vệ được cục cưng chưa sinh ra của cô.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện