Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Anh Muốn Ly Hôn!


trước sau

Diệp An An cúi đầu, “Thực xin lỗi”, thanh âm của cô giống như bị mắc kẹt trong cổ họng, gằn từng chữ đều vô cùng khó khăn, cô ở bên cạnh anh, từ khi bắt đầu đến bây giờ, cô đều luôn luôn rơi vào thế bị động nhu nhược, đó là bởi vì cô yêu anh, mà anh, cũng là bởi vì không yêu cô, cho nên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tin tưởng cô, cho dù chuyện này có phải do cô làm hay không, cũng mặc kệ là cô có thừa nhận hay không.

Anh đã nhận định là cô làm, vậy thì cô có giải thích gì đi nữa cũng chẳng có ích gì.

Mà cô cũng không biết vì sao phải xin lỗi, tuy rằng không phải cô, tuy rằng cũng không liên quan đến cô, thế nhưng, cô vẫn muốn nói lời xin lỗi, bởi vì, anh nói đúng, cô là kẻ thứ ba xen vào giữa hai người họ, cũng là do cô đã phá hoại tất cả của họ.

“Xin lỗi thì có ích gì?”, thanh âm Mục Nham rất nhẹ, thế nhưng lại càng thêm vô tình, yêu hay không yêu, cũng chính là khác nhau ở điểm này. Yêu một người sẽ che chở cho cô ấy đến cùng, cho dù cô ấy có làm sai chuyện gì hay không, người đầu tin tin tưởng vẫn mãi sẽ là cô ấy. Vậy thì còn cô, đến khi nào cô mới được như vậy, có lẽ, có lẽ là cả đời này, cô cũng không thể gặp được một người tin tưởng vô điều kiện, bảo vệ che chở cho cô.

Cười chua chát, khóe mắt nhanh chóng chảy xuống một giọt nước mắt, chảy xuống lạnh như băng, cuối cùng rơi vào trong không khí, vị mặn chát như vậy, chỉ có một phần tuyệt vọng lan tràn bên trong.

Đáy lòng Mục Nham chấn động, nhìn giọt nước mắt rơi xuống nơi khóe mắt của Diệp An An, giống như rơi vào trong tim hắn, mang theo đau đớn không dễ nhìn thấy được.

Bên trong phòng khách thực im lặng, ngoài tiếng hít thở của hai người ra, cũng không còn một tiếng động nào khác. Nhưng lại không biết, sau tiếng im lặng này, là thật nhiều giãy dụa.

Mục Nham nhếch môi không nói gì, hồi lâu sau, trên mặt hắn lại là sự lãnh đạm khiến người ta thực khó đoán ra.

Diệp An
An đứng tại nơi đó, hai tay cô đặt trên bụng mình, tựa như đang tiếp thêm cho mình dũng khí vậy. Cơm trên bàn kia đã bắt đầu nguội lạnh, rốt cuộc cũng không tìm lại được độ ấm ngày xưa, tựa như tình yêu của cô vậy, có phải rốt cục cũng không tìm lại được nữa rồi hay không?!

Cuối cùng người đàn ông nheo nheo hai mắt lại, từ phía sau trực tiếp lấy ra một tờ giấy ném tới trước mặt Diệp An An. Diệp An An gắt gao nhìn chằm chằm tờ giấy kia, hồi lâu sau hai tay cô mới run rẩy nhận lấy. Khi nhìn rõ ràng nội dung bên trong, nước trong mắt rốt cuộc cũng không nhịn được mà kết thành từng hạt nước mắt, chỉ là người đàn ông trước mặt này vẫn cứ giữ nguyên một biểu tình duy nhất trên khuôn mặt, đó là lạnh lùng, hoặc có thể nói là vô tình.

“Vì cái gì, vì cái gì lại muốn ly hôn?”, Diệp An An khóc, khóc không ra tiếng, không có phát điên, cũng không chất vấn gì, chỉ thều thào tự nói. Tuy rằng biết trước rằng chuyện này rồi cũng xảy ra, thế nhưng, cô thật không ngờ lại nhanh như vậy, khi cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý, cô còn chưa nói cho anh chuyện về cục cưng, anh đã nói ra những lời này rồi.

Ly hôn, vĩnh viễn rời xa anh, cô không còn là vợ anh nữa, cô và anh cũng không còn có thể gặp nhau được, đến khi cô mới biết được thì cô đã có cục cưng của anh.

Sắc mặt Mục Nham thâm trầm thêm vài phần, “Y Y có con của tôi, tôi không thể nào để cho con mình trở thành con riêng được, hơn nữa, khi cô giở trò với Y Y, cô có nghĩ đến chuyện này không?”, Người đàn ông vô tình nói, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng rơi lệ đầy mặt của người phụ nữ, trong ánh mắt anh ta chợt hiện lên một tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn biến thành một mảnh trầm tĩnh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện