Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Q.2 - Chương 57


trước sau

Ti gia, Ti Hạo từ trên giường ngồi dậy, hai mắt vẫn còn chút mơ màng hơi hơi híp lại, anh xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, thân mình nửa dựa vào bàn một chút. Anh lại gặp giấc mộng kia, cầm lấy ảnh chụp để ở trên bàn, cúi đầu, trong bức ảnh là một người thiếu niên chụp chung cùng một cô gái xinh đẹp.

Thiếu niên có diện mạo đẹp đẽ, thế nhưng vẫn còn lộ ra vài phần non nớt, hiển nhiên người thiếu niên kia là Ti Hạo. Anh bây giờ so với thời điểm đó cũng đã chín chắn hơn rất nhiều, vẻ mặt hết sức lông bông khi đó sớm đã không còn, thay vào đó là vẻ thành thục cực kì thu hút. Diện mạo của anh vẫn rất khôi ngô tuấn tú, nhưng nội tâm lại hết sức lạnh lùng.

“Tiểu Bác…”, Ti Hạo khẽ giọng nỉ non cẩn thận buông tấm hình trong tay xuống, cô gái trong bức ảnh cũng vô cùng xinh đẹp, trên mặt là một nụ cười thực ôn nhu dịu dàng.

“Tiểu Bác, chị yên tâm, em nhất định sẽ tìm được Tiểu Uyển”, anh xoay người, cởi áo ngủ, lộ ra một cơ thể cường tráng khác hẳn với bề ngoài ôn nhã của mình. Anh bây giờ, nếu không nói ra ngoài, sẽ không có ai tin được rằng, anh chính là vị bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng Ti Hạo kia.

Mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tinh, một chiếc quần tây đen rồi sau đó anh đi ra ngoài. Nhà của anh so với nhà của Mục Nham, dường như lại càng đơn giản hơn nhiều, bối cảnh của anh thực sự rất phức tạp, cho nên, anh càng thích những thứ giản đơn hơn, bao gồm tất cả. Nơi anh ở, chỉ có một người là chú Lâm và vợ của ông ấy, họ đều là những người đã chăm sóc cho anh từ khi anh còn nhỏ.

“Thiếu gia, đồ này nọ của cậu đây”, một người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi đi đến, trong tay bưng một phần bữa sáng, mà tay kia đang cầm một xấp tài liệu thực dày.

“Chú Lâm, cám ơn chú, chú cứ để xuống đó là được rồi”, Ti Hạo ngẩng đầu, đối với người đàn ông trung niên đã chăm sóc anh từ khi anh còn nhỏ, anh sẽ lộ ra một nụ cười thực chân thành thoải mái.

“Dạ được”, chú Lâm buông xuống, rồi sau đó đi ra ngoài.

Ti Hạo vừa ăn bữa sáng, vừa xem xấp tài liệu kia, thẳng cho
đến lúc xem xong hết, anh buông xấp tài liệu xuống, một tay chống lên trán mình. Vẫn không tìm được a, đã muốn mười mấy năm rồi, nếu Tiểu Uyển còn sống trên đời, vậy thì cô ấy hiện tại chắc cũng phải hơn 20 tuổi rồi, Tiểu Uyển, đó là đứa con gái duy nhất của Tiểu Bác, em họ của anh, cũng là cô gái duy nhất của Ti gia họ.

Cô ấy còn là bảo bối của ông nội.

Anh chưa từng được gặp qua cô, cũng chỉ là dựa vào bộ dạng trong ký ức của Tiểu Bác để tưởng tượng ra hình dáng của cô, chẳng qua nghĩ mãi rồi cũng trở thành Tiểu Bác, một đứa bé mất tích mười mấy năm, không có một dấu vết gì để có thể tìm ra, thậm chí còn không biết mặt mũi thế nào, nếu còn tìm thì đúng thực là giống như mò kim đáy bể vậy.

Chỉ có một chữ là khó.

Anh ngồi, mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài, hôm nay không có ca phẫu thuật nào nên anh được tự do, bước ra khỏi cửa, anh mở cửa xe, ngồi lên.

Cơn gió này vẫn còn trong mùa đông, vẫn rất lạnh, xe cứ đi về phía trước không mục đích. Đèn đỏ sáng, anh đem xe dừng lại rồi nhìn xung quanh, đến khi có một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên lọt vào trong mắt anh.

“Diệp An An”, anh dừng xe lại, có chút sốt ruột mở cửa xe đi ra, mà thân ảnh của người phụ nữ kia cũng không còn thấy nữa. Anh nheo hai mắt lại, gió thỉnh thoảng thổi tung những sợi tóc trên trán anh, cho đến rất lâu sau đó.

Diệp An An, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người phụ nữ có thể làm rung động lòng anh, sai khi cô ly hôn với Mục Nham, anh cũng đã cố gắng kìm lòng không đi hỏi thăm tin tức của cô, anh biết người phụ nữ này đang cố ý trốn tránh, chẳng qua là không muốn để cho người khác tìm được mình. Nếu đây là điều cô muốn, vậy thì anh vì sao lại muốn đi đến đó quấy rầy cô, chỉ là, đối với ý muốn của cô, anh chưa từng muốn đi thay đổi nó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện