Cô không cho phép trên đời này còn tồn tại thêm một đứa con của Mục Nham, chỉ cần là không phải cô sinh, vậy thì không thể nào được sinh ra trên đời.
Lạnh lùng nhìn cái bụng của Diệp An An đã hơi nhô lên, ánh mắt nhìn lên gương mặt cũng không tính là xinh đẹp gì, nhưng là, chính là người đàn bà bình thường đến không thể bình thường hơn này, thế nhưng lại chiếm đi mất vị trí vốn thuộc về cô hơn một năm trời, thậm chí đến giờ phút này, trong căn biệt thự kia vẫn còn tồn tại bóng dáng của cô ta trong đó.
Cô không thể dễ dàng tha thứ chuyện này được, vĩnh viễn không thể.
“Sao, muốn dùng đồ con hoang của cô đến đấu với tôi sao? Cô đúng là xem trọng mình quá rồi, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi”, Cố Nghê Y nói thực độc địa, từng chữ từng chữ đều giống như đâm vào trong lòng Diệp An An.
Con hoang, con riêng, không phải, con của cô không phải như vậy.
Cô ta có thể mắng cô, có thể khi dễ cô, thậm chí có thể vũ nhục cô, nhưng cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy với con của cô, cục cưng của cô, không phải con hoang.
“Cố tiểu thư…”, Diệp An An ngẩng đầu lên, thanh âm lễ phép lại lạnh nhạt, giống như thật bình tĩnh, nhưng trên mặt của cô bắt đầu có chút ẩn nhẫn tức giận. Tay để bên người gắt gao nắm chặt.
“Cục cưng của tôi là có khi tôi và chồng của tôi vẫn còn đang trong hôn nhân, cho nên cục cưng của tôi không phải là con riêng, lại càng không phải là con hoang gì hết, con của cô…”, cô nhìn về phái bụng của cô ta, trái tim lại giống như bị đâm vào, hít sâu một hơi, cô không cho phép bất cứ người nào sỉ nhục con của cô, “Cố tiểu thư, con của cô là có khi nào, cô hẳn là phải rất rõ chứ”. Cô cũng không muốn nói ra những lời như vậy, tuy rằng sự thật, cô ta vẫn là người phụ nữ mà Mục Nham yêu, nhưng là, hắn không phải là của cô ta.
Diệp An An nói xong, trực tiếp xoay người rời đi, lời của cô đã rất rõ, Cố Nghê Y cô ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ thứ ba phá hủy gia đình của cô, con của cô ta kia là con riêng mới đúng.
“Diệp An An…”, Cố Nghê Y nghiến răng, hận không thể cắn nát vụn cái tên Diệp An
An này. Người đàn bà này chính là ác mộng của cô, sao cô có thể không hiểu ý tứ của cô ta chứ, Nham là vì đứa bé này nên mới kết hôn với cô, nếu không có đứa nhỏ này, chỉ sợ anh ấy sẽ không ly hôn với Diệp An An nhanh như thế, mà cô cũng biết rõ ràng, bây giờ Mục Nham yêu đứa nhỏ này phải nói là còn hơn yêu cô, nhưng nếu hắn biết, hắn còn có một đứa con bên ngoài thì sao?
Không, cô tuyệt đối sẽ không cho hắn biết chuyện này, tất cả Mục gia đều là của cô, Mục Nham là của cô, phu nhân tổng tài tập đoàn Mục thị là của cô, tập đoàn Mục thị cũng là của con cô, ai cũng không thể cướp đi. Cô cười lạnh một tiếng, cô có thể khiến cho cô ta bị chồng ruồng bỏ, vậy thì cái đồ con hoang kia, cũng không thể nào tồn tại được.
Diệp An An đi được vài bước, xoay người, nhìn không thấy thân ảnh Cố Nghê Y nữa, thân thể của cô giống như bị rút hết khí lực vậy, tựa thân lên bức tường lạnh như băng, cô gắt gao che chở lấy bụng mình, trong lúc nhất thời có chút hoang mang lo sợ. Cố Nghê Y đã biết, vậy thì còn Mục Nham kia, cô phải làm sao bây giờ?
Nếu anh ta biết cô có cục cưng này, anh ta sẽ làm gì đây?
“Cục cưng, mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt”, Nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đáy mắt của cô lóe lên một tia kiên cường, cô sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương tới cục cưng của cô, tới người thân duy nhất của cô.
Mà từ sau khi gặp phải Cố Nghê Y, Diệp An An thường hay thất thần, Giản Tiểu Phương biết con của cô là một thằng nhóc thì vui vẻ không thôi, Diệp An An chỉ nhìn cô ấy, không biết vì cái gì cô luôn cảm giác có chút căng thẳng cùng sợ hãi. Như là sắp có chuyện gì đó xảy ra. Cô dường như là trốn trong nhà không dám ra ngoài.
Cô cũng không để cho Tiểu Phương biết chuyện Cố Nghê Y đã biết cô có thai, bằng không với tính cách của cô ấy không biết sẽ ầm ĩ thành bộ dạng gì nữa. Có lẽ là cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi.