Cuối cùng thì người đàn ông cũng được kéo lên, nhưng cô giờ cô mới phát hiện, thân thể của anh ta so với trong tưởng tượng của cô còn cao hơn nhiều. Bởi vì đêm tối, cô căn bản không thể thấy rõ diện mạo của người đàn ông, cô vươn tay chạm vào trán của anh ta mới phát hiện nhiệt độ trên trán khi nãy còn lạnh băng giờ trở nên nóng như lửa, tựa như muốn làm bỏng tay của cô vậy.
Thu hồi ngón tay có chút run rẩy, cô biết, người đàn ông này đang phát sốt, hơn nữa, nhiệt độ rất cao. Làm sao bây giờ, nơi này cách xa thành phố, lại còn trời tối, cô không có mang theo di động, phải làm sao mới cứu được người này đây. Nhìn bộ dạng của anh ta, có lẽ đã phải ở chỗ này lâu lắm rồi, quả thật nếu không hạ sốt, anh ta có lẽ sẽ bị nung thành tên ngốc mất.
Làm sao bây giờ đây, cô ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nói ‘xin lỗi’, mà người đàn ông cũng thỉnh thoảng rên lên một tiếng, thanh âm còn thống khổ hơn hồi nãy đến vài phần, khiến lòng cô rối bời không thôi, khó chịu nói không nên lời. Cô cúi đầu, người đàn ông nằm ngửa trên cát, tiếng hít thở vô cùng mỏng manh, mà có thể nhìn thấy thân thể anh ta hơi chút lại run rẩy.
“Lạnh…”, từ miệng người đàn ông tuôn ra chút thanh âm yếu ớt, đứt quãng, vô cùng khổ sở, Diệp An An che miệng, một giọt lệ chợt từ khóe mắt buông xuống, rơi xuống trên mặt anh ta.
“Đừng khóc…không phải khóc…”, người đàn ông tựa hồ như nghe được thanh âm đang cố đè nén của cô, vô thức vươn tay, như muốn chạm vào thứ gì đó.
“Lạnh quá…”, hai năm tay anh ta gắt gao nắm chặt, ngay cả một chút khí lực cũng không có, anh cảm giác mình giống như bị lọt vào một nơi tràn ngập băng tuyết, toàn thân lạnh lẽo không chút ấm áp, ngoại trừ cái lạnh ra, không còn một thứ cảm gì khác.
Diệp An An thả tay xuống, cô lau lau nước mắt nơi khóe mắt, mặc kệ thế nào đi nữa, cô cũng phải cứu anh ta, mặc kệ phải dùng biện pháp nào, cô chỉ biết, cô không thể để cho anh ta chết, vì anh ta đã nói với cô, đừng khóc.
Cô vươn tay, cởi bỏ quần áo trên người người đàn ông, từng nút từng nút, cho đến khi cởi hẳn áo ra, liền lộ ra một khuôn ngực vô cùng tráng kiện, ngón tay cô hơi nắm lại, tay đặt trên lưng quần anh ta, cuối cùng
quyết tâm, cởi quần của anh ta. Nói thật, ngoại trừ lần Mục Nham say rượu kia, cô chưa bao giờ đến gần để nhìn một người đàn ông nào như vậy, cũng chưa bao giờ mà đi cởi đồ của một người đàn ông nào hết, Mục Nham là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Ngón tay run rẩy bắt tay vào làm, cô cởi áo của mình, mà quần áo của cô cũng bởi vì vừa rồi cứu anh ta mà ướt nhẹp không khác gì quần áo anh ta, toàn bộ đều ướt đẫm, chỉ có thân thể của cô là còn chút ấm áp.
Cô nghe nói, nhiệt độ cơ thể người là ấm áp nhất, không quá mạnh mẽ, cũng không quá yếu ớt.
Đến gần thân thể người đàn ông, cô không khỏi rùng mình một cái, thân thể anh ta quả thật lạnh như băng, mà cũng có chút sợ hãi kỳ lạ, hai tay cô gắt gao ôm lấy bả vai anh ta, muốn nhiệt độ cơ thể mình truyền hết toàn bộ cho anh ta, không quan tâm gì, chỉ muốn truyền như thế.
Cô không biết hy sinh như vậy có đáng giá hay không, kỳ thật, bây giờ cô chỉ là một người chỉ sống mà không thể yêu, nếu có thể cứu anh ta, những thứ khác chẳng hề gì.
Cảm giác được bên cạnh thực ấm áp, người đàn ông rất nhanh vươn tay mình ra, ôm chặt lấy nguồn nhiệt này, không bao giờ muốn buông ra nữa, thực ấm áp, cũng rất thơm. Hắn thở dài một tiếng, dán chặt vào thân thể của người kia.
Diệp An An cảm giác được cánh tay thô lớn của người đàn ông đang đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng mà sát trên thân người cô, khiến thân thể cô khẽ run rẩy. Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông rốt cục cũng càng ngày càng ấm, khôi phục lại độ ấm bình thường, hơn nữa anh ta cũng không còn than ‘lạnh’ thêm từ nào nữa. Mà cô bất ngờ phát hiện một điều khiến thân thể cô bỗng cứng ngắc một chút, có một vật cứng rắn đang để giữa hai chân cô, trong đêm đen, trên khuôn mặt tái nhợt của cô hơi hơi lộ ra chút đỏ bừng, cô đương nhiên biết đó là cái gì. Cô dè chừng không dám động đậy, mà hô hấp của người đàn ông lại dường như càng ngày càng nặng nề dồn dập…