Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Người Đàn Ông Bị Đau Dạ Dày


trước sau

Cố Nghê Y cả kinh, con của Mục Nham cùng Diệp An An, chẳng lẽ Ti Hạo đã biết Diệp An An mang thai, không có khả năng, điều đó không có khả năng, đứa nhỏ của cô ta đã không còn, chuyện này đến hiện tại ngoại trừ cô ra, vốn không còn kẻ nào biết được. Mà Diệp An An bây giờ lại không biết tung tích, cô cũng đã đem chuyện này vào dĩ vãng, mỗi khi nhắc lại, cô mới phát hiện, hóa ra, ác mộng đáng sợ nhất không phải là Mục Khả Tâm, mà chính là đứa nhỏ đã bị mình xóa sổ kia của Diệp An An.

Nhìn thấy ánh mắt Cố Nghê Y thỉnh thoảng như lóe lên, tâm Ti Hạo đột nhiên có chút bất an, Cố Nghê Y, tốt nhất cô đừng nên làm ra chuyện xấu gì, nếu có điều gì xảy ra, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ khiến cho cô biết địa ngục là như thế nào.

Xoay người, anh nhanh chóng rời đi, thẳng phía cửa mà tiến. Đến khi đi qua cánh cửa, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Mục Nham cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia thâm trầm.

Mãi cho đến khi có một người đàn ông chậm rãi đi tới bên cạnh anh, anh nhìn vào đôi mắt màu tím của anh ta, khẽ gật đầu một cái, người này cũng không phải là quen biết, nhưng hai người đều nắm rõ thân phận của đối phương là gì.

Lance cũng gật đầu một cái, hai người một trước một sau đi ra ngoài, tựa hồ như với yến hội này, đều không thích thú gì cho lắm.

___________

Lance ngồi ở trong phòng làm việc chuyên dụng của chính mình, thư kí đang đứng một bên báo cáo hành trình mấy ngày tới của anh, bởi vì bản hợp đồng hợp tác với Mục thị xảy ra chút vấn đề, cho nên kế hoạch trở về Anh quốc của anh bị hoãn lại mất vài ngày. Hơn nữa, gần đây, hai vợ chồng nhà Corrine, cũng chính là cha mẹ của Lance đã trở lại Trung Quốc. Vì thế, có thể anh còn phải nán lại ở đây thêm một thời gian dài nữa.

“Cậu đi ra trước đi”, khoát khoát tay với người thư kí, anh tựa vào ghế dựa, xoa bóp mi tâm một chút. Đêm qua anh không được ngủ ngon, mà bữa sáng cũng không ăn, vì vậy dạ dày bây giờ thực khó chịu.

Anh cầm lấy văn kiện miễn cưỡng nhìn, thẳng đến khi dạ dày truyền đến một trận co rút, khiến anh phải ôm lấy cái bụng mình. Loại đau đớn này làm cho cái trán của anh mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên nhăn nhó rất khó xem. Thực ra anh có bệnh đay dạ dày rất nghiêm trọng, hơi chút không chú ý sẽ đau chịu không nổi. Nhưng chỉ cần ăn vài thứ là có thể xoa dịu đôi chút.

Diệp An An đứng trong thang máy, trong tay cầm hộp cơm tiện lợi của chính mình. Vì muốn tiết kiệm chút tiền nên cô đều đem cơm từ nhà mang đi, bây giờ là giữa trưa, cô chỉ cần tìm một chỗ là có thể là có thể tùy ý giải quyết. Đang suy nghĩ thì ‘đinh’ một tiếng, thang máy mở ra. Cô bước ra ngoài, ngẩng đầu lên mới phát hiện chỗ này không phải tầng của mình.

Cô hình như là đã đi quá xa rồi, quay đầu lại, thang máy vừa vặn hiện lên một chuỗi con số, chỉ ‘tầng 17′. Cô chuẩn bị định vào thang máy để quay lại tầng làm việc thì bên tai lại nghe được một trận tiếng rên rỉ thống khổ như có như không.

Xoay người lại, thanh âm này dường như có chút quen thuộc, cô đi tới phía trước, mãi cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông đang đứng tựa lưng vào tường còn tay thì ôm lấy bụng mình, sắc mặt anh ta thì xám ngắt như đất, trên trán mồ hôi tuôn ra không ngừng, hai hàng lông mày cau chặt, ngay cả đôi mắt màu tím luôn sắc bén từ trước đến nay, cũng lộ ra vẻ cực kỳ mờ mịt ảm đạm.

Anh ta đang phải chịu đựng điều gì sao, trong có vẻ vô cùng thống khổ.

“Anh làm sao vậy?”, trái tim Diệp An An nhảy dựng, có chút sốt ruột tiến lên, nhìn người đàn ông mạnh mẽ đến mức không cho ai đến gần này, thế nhưng lại lộ ra thần sắc như vậy, khiến cho lòng của cô chút khó chịu, cô không muốn phải tiếp xúc với anh ta nữa, giữa bọn họ, ngoại trừ một Diệp Tiểu An mà anh ta vốn chẳng biết thì cũng không có bất cứ thứ gì.

Nhưng mà, cô cũng không thể bỏ mặc một mình anh ta ở đây, tựa như thời điểm kia vậy.

Lance ngước mắt nhìn tiểu nữ nhân chỉ đứng tới ngực mình này, trong đôi mắt tím chợt lóe lên một chút, từng giọt mồ hôi trên trán rơi cả lên mái tóc của cô, anh phát hiện, từ thân thể của cô gái này toát ra một hương vị ôn nhu thản nhiên, thế nhưng lại vô cùng thoải mái.

Anh nhắm hai mắt mình lại, hít một
hơi thật sâu, thu hồi lại chút nặng nề, “Giúp tôi đi mua vài thứ để ăn lót dạ”, anh nhìn chằm chằm cô, hiện tại nơi này chỉ có anh và cô thôi. Đụng phải cái bệnh đau dạ dày của anh thì chỉ cần ăn một chút gì là sẽ giảm, mà lúc này tất cả mọi người chắc hẳn là đang ở canteen dùng bữa trưa, anh đành phải dựa vào chính mình vậy. Tựa như vẫn dựa vào bản thân như từ trước đến nay.

Anh móc ví tiền từ trong túi của mình ra, vừa định rút ra vài tờ…

“Tôi có đây rồi, không cần đâu”, Diệp An An cầm hộp cơm trong tay đưa cho anh ta, một lòng nhân ái thực trong sáng, không hề giả bộ, cũng không hề gượng gạo cùng với tỏ ra vẻ lấy lòng, chỉ là cho anh ta vì anh ta cần.

Lance nhìn hộp cơm trước mắt, một tay còn đang ôm lấy cái dạ dày, lại là một trận co rút kịch liệt, khiến cho anh không nhịn được mà rên ‘hừ’ một tiếng. Cũng chỉ là một tiếng ‘hừ’ mà thôi, bên trong màu tím ánh mắt lộ ra vẻ ẩn nhẫn thống khổ. Diệp An An cúi đầu, rốt cuộc cô cũng biết người đàn ông này có bao nhiêu kiên cường. Tuy rằng không biết lần đó vì cái gì mà anh ta lại bị rơi xuống biển, nhưng khát vọng sống sót lại mạnh mẽ như thế, cho dù đã không còn ý thức nhưng vẫn gắt gao giữ chặt sinh mệnh của chính mình.

Anh ta nhẫn nhịn thực giỏi, rõ ràng là đã đau đến bộ dạng này rồi…

Diệp An An đặt hộp cơm của mình xuống, đưa tay ra đem cánh tay của người đàn ông quàng lên trên vai mình, thân thể anh ta hơi hơi run rẩy một chút, lại an tâm mà để toàn bộ sức nặng cơ thể tựa lên người của cô.

Thân thể của cô thực gầy, nhưng tấm lưng lại đang cố gắng để đứng thẳng được. Cô gái này trong bề ngoài thực yếu đuối nhưng khi so về tính quật cường thì cũng không hề thua ai.

Nhiệt độ từ trên người người đàn ông xuyên qua quần áo mà truyền đến, Diệp An An vẫn cúi đầu, trên người anh ta có hương vị của cỏ thơm nhàn nhạt, còn mang theo một ít hương vị của biển cả. Giống như ngày đó vậy, nhiệt độ thân thể của anh ta không khỏi làm cho khuôn mặt cô trở nên phiếm hồng. Chỉ là, cô nhấp miệng một chút, sắc mặt đổi liên tục. Lúc này cô đang nghĩ gì vậy, thế giới của hai người hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn không thể nào gặp nhau được.

Cho nên, không thể suy nghĩ nữa.

Dìu anh ta tới rồi văn phòng tổng tài, bên trong ngoại trừ một chiếc ghế sô pha, một bàn làm việc cũng không còn thứ gì khác. Lance vốn thích đơn giản, cho nên, tất cả càng đơn giản thì càng tốt.

Diệp An An mở nắp hộp cơm ra, bên trong có một chút đồ ăn cùng một ít cơm. Buổi sáng cô tự mình thức dậy chuẩn bị, cô làm cũng chỉ là cho một mình cô ăn thôi, Diệp Tiểu An thì chỉ uống sữa bột cùng với cháo, các món khác đều chưa ăn được.

“Thực xin lỗi, chỗ này chỉ có một đôi đũa”, Diệp An An đem hộp cơm đặt trên bàn, “để tôi đi mua cho anh một đôi mới”, cô vừa mới xoay mình thì cánh tay lại bị người đàn ông kéo lại. Tay của đàn ông thường rất lớn, thậm chí có thể cầm được toàn bộ cánh tay mảnh khảnh của cô.

Quay lại, một đôi mắt màu tím giống Tiểu An như đúc khiến cô có chút hoảng hốt. Lance buông tay ra, mới phát hiện, cô gái này so với mắt anh chứng kiến còn gầy hơn rất nhiều. Rõ ràng là một khuôn mặt không chút bắt mắt nhưng lại làm cho anh ghi tạc trong lòng, thoạt nhìn, cũng mang theo vài phần dịu dàng ấm áp xuất trần. Có lẽ rất bình thường, thế nhưng, một loại cảm giác toát ra từ thân thể của cô, khiến người ta không thể bỏ qua.

“Không cần, dùng cái này là được rồi”, cánh môi hơi hé mở, anh trực tiếp cầm lấy đôi đũa của cô lên, bây giờ thì mặc kệ là cái gì, anh cũng phải ăn chút gì đó, bằng không, dạ dày sẽ tra tấn anh đến chết mất.

Loại đau đớn này, anh có thể chịu đựng được, nhưng không phải là một thời gian quá dài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện