“Vào đi”, cô mở cửa ra, để cho Giản Tiểu Phương đi vào, người bạn thân đã hai năm không gặp, nói không kích động là giả, chẳng qua Diệp An An chỉ biểu lộ trong lòng mình thôi.
Giản Tiểu Phương vào nhà, đến khi bước vào hẳn mà quan sát cả căn phòng này, miễn cưỡng cho là dễ chịu một chút, xem ra cuộc sống của cô ấy cũng không tồi lắm, so với căn phòng trước kia rõ ràng là rộng hơn mà cũng tốt hơn nhiều.
Cô nhìn từ trên xuống dưới cô gái đã hai năm không gặp, thời gian hai năm, tựa hồ cũng không có làm cô ấy thay đổi bao nhiêu. Cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên cái bụng phẳng lì của Diệp An An, đứa nhỏ kia chắc đã sinh ra rồi đi. Ngay lập tức thiếu chút nữa cô đã cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô đang nghĩ quái gì thế nhỉ, đã hai năm rồi, đừng nói là đã sinh ra, đứa nhỏ đó có khi cũng lớn bằng Mục Khả Tâm rồi.
“An An, con nuôi của mình đâu?”, gặp lại cô, Giản Tiểu Phương cực kì tò mò, mà chờ mong nhất vẫn là tiểu bảo bảo mà cô còn chưa được gặp mặt. Diệp An An còn chưa kịp mở miệng thì Giản Tiểu Phương đã nhìn thấy một thân mình nho nhỏ đang nằm úp sấp ngủ say trên giường.
Cô vội vàng bước qua người Diệp An An, đi qua bên đó, ngồi lên chiếc giường, trên giường là cục cưng đáng yêu đã hoàn toàn thu hút mọi sự chú ý của cô.
Hai cái chân mập mạp đang đan lại một chỗ, trên đó là mười ngón chân nho nhỏ xinh đẹp trắng trẻo, những cái móng chân hồng hồng dưới ngọn đèn thủy tinh giống như trong suốt vậy, cẳng tay cẳng chân mập mạp nhìn không khác gì ngó sen, trên khuôn mặt nho nhỏ phảng phất ý cười thản nhiên, còn đang mút mút ngón tay của mình. Hai hàng lông mi đen nhánh thực dài in bóng lên làn da trằng nõn, tựa như hai rẽ quạt nhỏ, vừa dày lại vừa dài.
“Ông trời ơi, thật xinh đẹp”, Giản Tiểu Phương vươn ngón tay, khẽ chạm vào khuôn mặt của cục cưng, cô từng nghĩ rằng cục cưng của An An sẽ giống như Mục Khả Tâm, có điều không thể tưởng tượng được, thế nhưng diện mạo của thằng bé này lại đẹp hơn rất rất nhiều, so với mấy ngôi sao nhí trên TV còn đẹp hơn gấp mấy lần. Cô đã tìm được, thật sự đã tìm được, một đứa con nuôi đáng yêu như thế này, thật đáng để cho người khác hâm một cô đến chết.
“An An, đây thực là con trai cậu? Làm sao có thể xinh đẹp như vậy?”, cô chỉ chỉ vào Diệp Tiểu An, hỏi ra câu hỏi có chút ngớ ngẩn.
“Ân, nó tên là Diệp Tiểu An, là con trai mình”, Diệp An An gật đầu một cái, cũng nhìn về phía thân ảnh nho nhỏ trên giường, cục cưng của cô quả thật rất xinh xắn, chính là đứa nhỏ khả ái nhất nơi này, ngay cả dì Lí nhà kế bên thường xuyên đem thằng bé đi so sánh với con nhà người khác, cũng không phải là tuyển chọn sắc đẹp gì, Diệp Tiểu An xinh đẹp ở trong này cũng đã có tiếng, nhất là cặp mắt kia, một màu tím không hề giống với người Trung Quốc.
“Nhưng mà, thằng bé này nhìn thế nào cũng là nhỏ, so với đứa bé Mục Khả Tâm kia đúng là kém hơn nhiều lắm”, Giản Tiểu Phương cúi đầu tự nói, theo lý thì đứa nhỏ này hẳn là phải lớn như Mục Khả Tâm mới đúng, Mục Khả Tâm đều đã lớn thế rồi, cô đã có chút ôm không nổi, nhưng mà con trai của An An rõ ràng là nhỏ hơn rất nhiều, chẳng lẽ là vì thiếu dinh dưỡng sao?
Diệp An An hơi hơi sửng sốt, rồi đành chua sót mỉm cười, làm sao lại không nhỏ đây, con trai của cô mới chỉ hơn một tuổi, đứa nhỏ vốn bẳng tuổi Mục Khả Tâm đã mất rồi.
“Mình còn tưởng con của Mục Nham đứa nào cũng xấu, vì gien di truyền của hắn có vấn đề, thì ra, đúng là có vấn đề thật”, (=]] logic chị này hay quá chài) cô tiếp tục nói, Mục Khả Tâm là một chuyện ngoài ý muốn, dù sao, nó cũng không phải là con gái của Mục Nham, diện mạo như thế cũng không chê được gì. Chính là, cục cưng này mặt mũi không giống An An, cũng không giống Mục Nham. Nhà tên Mục Nham kia chẳng phải rất kỳ quái sao.
Cô nhẹ nhàng chạm vào cái chân nhỏ của cục cưng, cục cưng đột nhiên cựa cái chân mình một cái, rõ ràng là không thích người khác động vào nó.
“Nó đang không vui sao?”, Giản Tiểu Phương ngây ngốc quay đầu lại, nhìn về phía Diệp An An đang thất thần, lại không phát hiện sắc mặt cô ấy lúc này
có chút không thích hợp, toàn bộ tâm tư của cô đều đặt trên người đứa nhỏ đang ngủ.
“Ân, lúc cục cưng ngủ không thích có người nào đụng vào người nó, bằng không khi tỉnh dậy sẽ khóc”, Diệp An An nhìn con trai trên giường, trong đôi mắt một cỗ bi thương nhàn nhạt chậm rãi tán đi.
Thật đúng là tính tình kỳ quái, “An An, cậu nói xem”, Giản Tiểu Phương kéo kéo áo của Diệp An An, “có phải cậu không cho con mình ăn uống đầy đủ, cho nên nó mới bé thế này không?”.
Diệp An An buông hai tay mình thả lỏng, cầm tấm chăn đắp lại lên người con trai, như là biết được là mẹ đang giúp mình, bàn tay be bé của Diệp Tiểu An nắm chặt lấy chăn, sau đó liền im lặng không ngọ nguậy thêm nữa.
Cô ngẩng đầu, vẻ mặt Giản Tiểu Phương tức giận, cô ấy thật là đang tức giận sao.
“Tiểu An mới một tuổi, bộ dạng của thằng bé so với những đứa nhỏ cùng lứa khác còn lớn hơn nhiều”.
“Một tuổi, thế này cũng là bình thường”, Giản Tiểu Phương nghe được câu trả lời của cô, hơi hơi yên tâm, chính là, đột nhiên, cô đột nhiên túm lấy tay của Diệp An An, “An An, cậu vừa nói cái gì, Tiểu An mới một tuổi, nó sao lại chỉ mới một tuổi, con mình hẳn là phải hai tuổi mới đúng chứ. Thời điểm đó cậu cũng mang thai được bốn tháng, chẳng lẽ, đứa nhỏ này không phải của cậu sao? Cậu đem con nuôi mình đi đâu rồi?”.
Ông trời ơi, Giản Tiểu Phương cảm giác chính mình sắp hôn mê, gần đây quá nhiều chuyện đã xảy ra, đứa nhỏ xinh đẹp như vậy thế nhưng lại không phải của An An, như vậy, cô chẳng phải đã uổng công mừng hụt nẫy giờ rồi sao, nháy mắt, mặt cô như dài ngoẵng ra, không còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng lời nói tiếp theo của Diệp An An lại làm cho Giản Tiểu Phương cuối cùng á khẩu không nói thêm được lời nào.
“Đứa nhỏ kia sao?”, ngón tay Diệp An An dừng lại một chút, nói ra vết thương của mình. Đứa nhỏ kia chính là một vết thương mà cả đời này vĩnh viễn cũng không thể khép lại được.
“Đứa nhỏ kia, đã không còn nữa rồi, vào lúc nó được bốn tháng, đã biến mất”, thanh âm của cô thản nhiên, nhưng bi thương trong mắt lại càng ngày càng nồng đậm, cho đến khi không nhịn được nữa, đành bưng kín miệng mình, mặc cho nước mắt đang ào ào tuôn ra, rốt cuộc không thể ngừng lại nữa.
Giản Tiểu Phương đột nhiên quay đầu lại, cái kia đã không còn, khiến đầu cô muốn choáng váng, cái gì mà nói không còn nữa, nhìn bộ dạng thống khổ của Diệp An An, bốn tháng đã không còn, kia chẳng phải là lúc cô ấy bỏ đi sao, lẽ nào, An An rời đi, chính là vì đứa nhỏ đó.
Sao có thể…..cô đang định hỏi lại, nhưng nhìn Diệp An An thế này, mấy lời trong miệng như mắc nghẹn không thể nói ra. Cô không biết bởi vì nguyên nhân gì, sự mất mát này làm cho cô nhất thời không thể tiếp nhận. Mà cô biết, cô ấy có bao nhiêu yêu đứa nhỏ kia, đột nhiên bị mất đi, không biết cô ấy phải sống tiếp như thế nào. Thời gian hai năm, bọn họ đã để mặc cô phải tự mình trải qua thống khổ.
Chính là, hiện tại tựa hồ không phải là lúc nói chuyện này, khi đó cô ấy nhất định đã phải tiếp nhận rất nhiều chuyện, mà cô sao có thể tiếp tục bóc vết sẹo trong quá khứ của cô ấy ra được.
Cho nên, không thể hỏi, thật sự không thể hỏi, tuy rằng cô rất muốn biết, chẳng qua, lúc này không phải thời điểm thích hợp.
“Tiểu An, nó là con ai vậy?”, Giản Tiểu Phương nhìn Diệp Tiểu An trên giường, có chút mơ hồ không biết thân phận đứa nhỏ này, đứa nhỏ này mới một tuổi, nếu thật sự như lời An An nói thì nó xuất hiện không bao lâu sau khi đứa kia mất đi, mà với tính cách của Diệp An An thì không có khả năng nhanh như vậy đã chấp nhận được người khác. Huống chi là mang thai con người ta.