Mục phu nhân bởi vì Diệp An An xưng hô xa lánh mà nhất thời sửng sốt một chút, không biết từ khi nào thì cô ta dám trả treo lại với bà, mắng không được thế nhưng khiến lá gan Diệp An An càng lớn hơn, khiến trong lòng bà rất không thoải mái.
Chỉ có điều bây giờ toàn bộ tâm tư của bà đều đặt trên người thằng bé đang nằm trong lòng cô ta, còn những người còn lại đều không cho vào mắt.
“Mẹ, chuyện này hãy để con tự giải quyết”, Mục Nham vội vàng tiến lên, sợ mẹ cố chấp muốn đoạt đứa bé đi, như vậy chỉ khiến hiểu lầm giữa hắn và Diệp An An càng ngày càng lớn hơn mà thôi. Hắn không muốn làm cho cô lại hận hắn hơn nữa, đối với hắn cô đã quá mức thất vọng rồi.
Mục phu nhân ngoắc mắt, ra hiệu cho người ở hai bên tiến lên, ngay tại lúc Mục Nham chưa kịp đưa tay ngăn cản, người của Mục phu nhân mang đến đã túm được Diệp An An, mà cô cũng không kịp phản ứng lại, vừa định mở miệng, Diệp Tiểu An trong lòng cô đã bị Mục phu nhân đoạt. Bà ta rất nhanh ôm Diệp Tiểu An đi ra ngoài, Diệp Tiểu An chỉ khó chịu cau mày một cái, vì nằm trong lòng của người lạ rất chi là không thoải mái, chẳng qua là vì vừa nãy mới đùa giỡn với Giản Tiểu Phương một lúc lâu, thế cho nên giờ ngủ mệt không tỉnh.
“Mẹ…”, nó vô thức nhỏ giọng lẩm bẩm, gọi Diệp An An, bàn tay nhỏ nhắn nắm thành nắm đấm, quơ quơ vài cái rồi đặt bên miệng mình.
Cả nửa ngày mà Diệp An An cũng chưa có phản ứng gì, trong ngực trống trơn, cô mới phát hiện, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì của cô Tiểu An của cô, con trai của cô bị người ta cướp đi mất rồi.
“Tiểu An…”, cô muốn lao ra ngoài, lại bị Mục Nham kéo tay lại, tay hắn rất lớn, cũng thực ấm áp, thế nhưng lúc này Diệp An An chỉ cảm thấy nó lạnh như băng.
“An An, đừng nôn nóng, mẹ tôi chỉ muốn đưa Tiểu An đi, sẽ không làm gì hại đến con đâu”.
“Tiểu An của tôi, Tiểu An của tôi”, Diệp An An hung hăng hất tay hắn ra, song tay của hắn lại đang dùng sức, túm chặt lấy tay cô, “An An, bình tĩnh một chút, mẹ tôi sẽ không làm gì đứa nhỏ, đó cũng là con tôi mà”.
Lúc này Diệp An An đột nhiên quay lại nhìn hắn, trong mắt cô mang theo sự mỉa mai chưa từng có, “Nó là con anh sao? Mục Nham, tôi đã nói rất nhiều lần nó không phải là con anh, vì cái gì anh lại không tin, vì cái gì bà ta không chịu tin, Tiểu An là của tôi, nó là của tôi, nó cùng với Mục gia các người chẳng có liên quan gì hết”.
Mục Nham buông tay cô, đối với sự cố chấp của cô, hắn thực sự rất mệt mỏi, cô không thể bởi vì những chuyện trước kia hắn đã làm mà phủ nhận sự thật đứa nhỏ kia là con của hắn được.
“Tôi sẽ đem con về cho em”, hắn có chút suy sụp phun ra một câu, xoay người, chạy ra bên ngoài kia.
Diệp An An cũng chạy theo hắn ra ngoài, Tiểu An của cô, sao có thể rời xa cô được, nó sẽ khóc, sẽ khóc mất.
“Diệp tiểu thư, xin cô chờ một chút”, một người khác lúc nãy cùng đi vào với Mục phu nhân chặn trước mặt cô.
Diệp An An dừng bước lại, “đừng ngăn cản, tôi muốn đi tìm con tôi”, cô không muốn dài dòng với người đàn ông này, chỉ muốn đuổi theo đứa nhỏ của mình.
Người đàn ông này vẫn cứ chắn trước mặt Diệp An An, không hề có ý nhường đường, “Diệp tiểu thư, đây là giấy gọi của Toà án mà Mục phu nhân muốn giao cho cô, liên quan đến vấn đề quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ kia”, thanh âm của hắn ta thực bình tĩnh, ngữ khí cực kì kiểu cách.
Diệp An An rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này, trong mắt cô ngập tràn sự giễu cợt. Còn người tự xưng là luật sư này, có chút khó hiểu nên nhíu mày một cái, với thực lực của Mục gia, quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này chắc chắn sẽ thuộc về họ, nhưng vì sao cô ta lại bình tĩnh như thế, thậm chí còn bày ra biểu tình như vậy, khiến cho hắn ta có cảm giác mình như một thằng ngốc.
“Được, vậy chúng ta gặp nhau trên Toà, tôi muốn nhìn xem quan toà xử kẻ đã cướp con tôi như thế nào”. Cô nói xong, trực tiếp đẩy cánh tay của người đàn ông ra, chạy về phía trước. Nhưng chiếc
xe đằng trước lại nhanh chóng rời đi, mang theo Tiểu An của cô, cũng mang theo tất cả của cô.
~~~Vficland.com~~~
Mục Nham đuổi theo, lúc này Mục phu nhân đã ôm lấy Diệp Tiểu An ngồi lên trên xe, hắn tiến lên, vội vàng kéo cửa xe ra.
“Mẹ, mẹ không thể mang đứa nhỏ đi”, thanh âm của hắn có chút khẩn thiết, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy đứa nhỏ xinh đẹp trong lòng Mục phu nhân thì hơi hơi sửng sốt một chút, lại một lần nữa nhìn thấy thằng bé, mới phát hiện, đứa nhỏ này diện mạo thật sự rất xinh đẹp, nhưng so với Khả Tâm thì lại nhỏ hơn rất nhiều. Hai mẹ con nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, mà những thứ này đều là do một tay hắn tạo thành.
Mục phu nhân càng ôm chặt thêm đứa nhỏ trong ngực mình, Diệp Tiểu An chỉ là không thoải mái mà chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, nhưng vẫn tiếp tục ngủ.
“Nó là cháu của mẹ, sao mẹ lại không thể ôm nó đi”, bà ta vừa nói vừa xoay mặt sang nơi khác, không nhìn vào con trai nữa, bây giờ trong lòng bà thì cháu vẫn quan trọng hơn, con trai đã bị dẹp sang một bên.
“Mẹ, đem đứa nhỏ trả lại cho Diệp An An, con cam đoan sẽ mang được hai mẹ con cô ấy trở về”, Mục Nham nói thực kiên trì, đứa nhỏ muốn, vợ hắn đương nhiên còn muốn hơn, bây giờ mà mang đứa nhỏ đi, Diệp An An nhất định sẽ hận chết hắn.
“Lái xe”, Mục phu nhân hạ lệnh, xe khởi động, Mục Nham bị quăng lại phía sau. Hắn thấp giọng rủa một tiếng, xoay người đi đến bên xe mình, mở khoá, trực tiếp đuổi theo.
Mục phu nhân tiếp tục chơi đùa với đứa nhỏ trong lòng, đứa nhỏ này so với Mục Khả Tâm không biết phải xinh đẹp hơn mấy lần, hơn nữa còn là đứa bé trai, làm cho bà thích không thôi.
Đứa nhỏ vẫn ngủ, cho dù bị lắc lư từ nãy đến giờ nhưng vẫn không hề tỉnh lại, khuôn mặt phấn nộn hồng hào, trông y như trái táo chín đỏ vậy, làm người ta hận không thể cắn một ngụm.
“Phu nhân, xe của thiếu gia vẫn đang bám theo đằng sau”, lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy được xe của Mục Nham sắp tới gần.
“Không cần để ý đến nó”, Mục phu nhân hừ nhẹ một tiếng, toàn bộ lực chú ý đều đặt hết lên người đứa nhỏ xinh đẹp này thôi.
“Vâng”, lái xe gật đầu, tiếp tục lái xe, mặc cho chiếc xe đằng sau đang tăng tốc độ, lại làm như vô tình mà cố ý nhìn qua đứa trẻ trong lòng phu nhân, hắn hơi thở dài một hơi, cảm thấy rằng lần này phu nhân của họ thật sự là có chút quá đáng, dù sao thì Diệp An An cũng là mẹ của đứa nhỏ, bà ấy cướp con của người ta như vậy, thật sự là không thèm đếm xỉa đến ai. Hơn nữa bắt một đứa trẻ còn nhỏ như vậy rời xa mẹ mình, quả thực là tàn nhẫn quá mức.
Cô gái kia thực đáng thương, ngày trước ở Mục gia vốn đã bị đối xử không ra gì, đến bây giờ ngay cả cục cưng cũng bị người ta cướp đi mất.
Mục Nham gắt gao bám sát chiếc xe phía trước, ngón tay nắm chặt vô lăng, hắn quá mức tập trung nên không hề phát hiện ra đằng sau xe mình, người phụ nữ kia vẫn đang chạy theo…
“Tiểu An”, Diệp An An liều mạng chạy, căn bản đã quên cô chỉ có một mình, sao có thể chạy ngang với xe, nhưng cô vẫn đuổi theo. Đột nhiên, cô bưng kín miệng mình, vì cái gì, Tiểu An của cô phải trải qua những chuyện này, tại làm sao cô phải chịu đựng tất cả, Tiểu An của cô vẫn còn nhỏ như thế, không thể nào rời xa cô được.
Sau khi nó tỉnh dậy, nếu không nhìn thấy cô sẽ khóc, sẽ khóc mất, Tiểu An sẽ khóc mất. Tưởng tượng đến cảnh con trai nức nở, cổ họng khóc đến không ra tiếng, lòng của cô lại đau đớn như bị kim đâm.
“Tiểu An, Tiểu An, chờ mẹ, mẹ sẽ đến cứu con”.