Trong văn phòng một khoảng thời gian dài im lặng, cuối cùng, Thượng Quan Thuyên không chịu nổi, anh bỏ hai chân xuống, chống tay lên cằm, "Tớ nói nha, Nham, mình thưc sự không nghĩ ra, người cả ngày chỉ có một bộ dạng như cậu, làm sao lại có phụ nữ thích chứ, quả thực là nặng nề muốn chết, cậu phải học tớ, cười nhiều vào." Anh lôi kéo mặt mình, ý bảo sức hấp dẫn chết người của Thượng Quan Thuyên anh chính là ở nụ cười, anh đùa giỡn vui vẻ không hề sợ hãi, dù sao bọn họ cũng đã rất thân thiết với nhau.
"Thực sự, cậu cho rằng ngày nào cũng cười ngu ngốc như thế, sẽ có người thích sao?" Mục Nham lấy ngón tay gẩy gẩy tàn thuốc, ngữ khí bình thản khi nhớ về quá khứ. Mỗi lần bọn họ gặp nhau đều cố ý trêu chọc lẫn nhau, tuy nhiên, không thể phủ nhận bọn họ thực sự là những người bạn tốt, thậm chí còn hơn cả anh em. Một người tính tình lạnh lùng, một người nhiệt tình, nhưng tính cách của cả hai người, về cơ bản mà nói, kỳ thực đều rất vô tình.
Thượng Quan Thuyên chạm vào mặt mình, ngu ngốc, làm gì có khả năng đó? Nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu của anh, phụ nữ đều rất thích dáng vẻ tươi cười này nha. Nếu như thế là ngu ngốc thì đúng là Mục Nham bị liệt cơ mặt rồi.
"Được rồi." Thượng Quan Thuyên đột nhiên bày ra dáng vẻ tươi cười, khoanh tay lại, anh đang chiếm mất bàn làm việc của người khác, nhưng cũng không thấy chút xấu hổ nào. "Nham, tối nay chúng ta đi PUB chơi được không, đã lâu không đi, cũng nên thư giãn một chút, hơn nữa có thể kêu cái tên Ti Hạo kia đi cùng, nếu không, không biết hắn có phải ở trong bệnh viện mà buồn chán tới chết không, cậu thấy thế nào. Ba người cùng uống rượu, tốt hơn là uống một mình, phải không?"
"Tùy cậu, tớ không có ý kiến, miễn là Hạo có thời gian là được." Mục Nham tay dụi điếu thuốc, ném vào gạt tàn, đứng dậy bước tới bàn làm việc. Thượng Quan Thuyên cũng tự động đứng dậy nhường chỗ, ngồi xuống ghế sô pha. Ngồi lâu như vậy, anh cũng không cảm nhận được cái ghế tổng tài tập đoàn Mục thị có cái gì tốt, rất lớn, rất thoải mái, nhưng anh chỉ cần nhìn đến trên bàn chất đầy tài liệu công văn, là đã thấy đau đầu rồi.
Aizzz, áp lực thật là lớn.
Bởi vì vậy,
anh mới nói Mục Nham không phải là người, phải là siêu nhân mới đúng. Thật không biết, mỗi ngày hắn làm thế nào, nhiều việc như vậy, nếu ném cho anh, không chừng anh đã bị nghiền chết từ lâu rồi.
May mắn là anh chạy nhanh, nếu không, anh bây giờ cũng có thể biến thành một tảng đá như Mục Nham rồi.
Nói như vậy là bởi vì anh giỏi, nhưng dù sao nhà anh cũng rất nhiều tiền, xài mấy đời cũng không hết. Cho nên không cần anh phải làm việc, chỉ là, anh hạ mắt xuống một chút, một gợn sóng bi thương nhanh chóng lướt qua đáy mắt.
Trong thực tế, nếu có thể chọn lựa thì anh muốn thay đổi.
Bỏ đi, cũng không muốn gì hết. Anh lắc đầu, dựa vào ghế sô pha, vài lọn tóc rũ xuống thành ghế, ngọn đèn chiếu xuống, có vài tia sáng khác thường. Anh cong môi nở nụ cười, trong đó ẩn chứa vài phần cay đắng.
Thượng Quan Thuyên anh kỳ thực sống cũng không dễ dàng như thế đâu.
Mục Nham chậm rãi hướng đôi mắt đen nhìn lên, chỉ là nhếch môi một chút, đối với anh chẳng có gì phải phản đối cả, đúng là, anh đã có một thời gian dài không đi ra ngoài chơi, kể từ khi cô bỏ đi, tất cả hoạt động trong ngày của anh chỉ là công việc và công việc. Ngoài ra chưa kể đến, hôm nay là sinh nhật của cô, ngày này những năm về trước, anh đều dành tất cả thời gian cho cô, nhưng từ sau sự kiện kia, cứ đến ngày này, là tâm tình của anh đặc biệt xấu, đi PUB, có lẽ cũng là một ý kiến hay.
Đột ngột lắc lắc đầu, anh không thế giải thích được tại sao mình lại có cảm giác không thoải mái.
Không có cô, cuộc sống của anh vẫn không có gì thay đổi. Mà anh rất bướng bỉnh, muốn chứng minh với mọi người, anh so với trước đây còn tốt hơn nhiều. Đàn bà, anh trào phúng nở nụ cười, chỉ cần anh vẫy tay, trên đời này sẽ có vô số nữ nhân chờ đợi được lên giường cùng anh.
Không có cô, không phải anh càng tự do hơn hay sao.